Thẩm Nhu cũng vui vẻ cười, tựa hồ như màn quan sát vừa rồi không tồn tại vậy. Tiếp tục nói: “Quấy rầy tỷ tỷ thời gian dài như vậy, hiện tại không còn chuyện gì nữa, muội cũng nên đi rồi.” Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía của Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư cười trả lời: “Tỷ có thương tích trong người, sẽ không tiễn muội.”
Vũ Văn Mặc gật đầu đứng dậy, lúc này Thẩm Nhu đứng lên định đi ra ngoài cùng Vũ Văn Mặc.
Tống Tuyết quỳ trên mặt đất hai chân đã sớm tê mỏi, nhìn thấy hai người bọn họ đứng dậy muốn rời đi, nàng cũng lập tức đứng dậy, trước khi đi, liếc nhìn Mộ Dung Thư, trong mắt còn có chút oán niệm.
Vũ Văn Mặc đi tới trước cửa thì bước chân dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn lướt qua Mộ Dung Thư nằm trên giường đã chợp mắt nghỉ ngơi. Con ngươi đen lóe lóe.
“Vương gia?” Thẩm Nhu kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc.
Nghe tiếng, Vũ Văn Mặc nhấc chân liền rời đi.
Vốn tưởng rằng sẽ có kịch vui thật kinh thiên động địa vậy mà lại yên tĩnh giải quyết như vậy. Làm cho nha hoàn của Mai viên đều kinh ngạc, nhưng chuyện của chủ tử, những hạ nhân như bọn họ chỉ có thể ở sau lưng bàn tán, bất quá, chủ tử có thể bình tĩnh một chút, về sau các nàng đều có ngày yên lành. Trong Mai viên, lần đầu tiên trong vòng hai năm có thể trở nên yên ả như vậy.
Bắc viên - Bốn vị thiếp của Nam Dương Vương - Vũ Văn Mặc đều ở trong vườn.
Rường cột chạm trổ*, sân ở trong vương phủ tuy rằng không đủ lớn, nhưng so với trạch viện của đám viên ngoại bên ngoài còn muốn hơn vài phần, cũng khó trách trong vương phủ có rất nhiều nữ tử đều mở to mắt mong đợi có thể được Vũ Văn Mặc yêu thích. Đáng tiếc, Vũ Văn Mặc đối với chuyện này cũng không có để ý, nên trong phủ cũng chỉ có bốn người thiếp.
Bốn vị thiếp mỗi người một tiểu viện. Bên người đều có hai nha hoàn hầu hạ.
Đại phu nhân - Đỗ Khả cúi đầu vỗ về những móng tay được chăm sóc cẩn thận, bên trong mắt phượng quyến rũ có một tia cười nhạt: “Ta vốn coi trọng Tống Tuyết, nghĩ không ra nàng ta ở chỗ Vương phi không chiếm thế thượng phong, còn bị Vương phi đùa bỡn trong tay.”
“Chẳng lẽ Vương phi bị té đến hư đầu óc rồi?” Thế nào bây giờ tỉnh lại tính tình thay đổi như vậy? Trước kia Vương phi cũng không có bình tĩnh như vậy. Sợ rằng đã sớm cùng nhị phu nhân đánh nhau.” Nha hoàn thiếp thân - Thiến Như của Đỗ Khả vừa đấm vai cho nàng vừa nghi ngờ nói.
“Nếu là đầu óc bị đụng hỏng, vậy tại sao có thể suy nghĩ thấu đáo mà tìm cách? Nhất định là có người ở sau giúp đỡ nàng.” Chân mày của Đỗ Khả cau lại một chỗ, bên trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia tàn khốc. Vương phi có tính tình gì, nàng rất hiểu rõ. Tống Tuyết đã đến trước mặt, Mộ Dung Thư làm sao có thể ngồi yên? Nhưng ngồi yên mà có thể biến bị động thành thế chủ động, làm cho Tống Tuyết bị thua! Trong đó nhất định là có người làm loạn!
Thiến Như cả kinh, bàn tay bé nhỏ nắm hai đấm dừng lại ở giữa không trung, vội vàng hỏi: “Vậy sẽ là người nào?”
“Đại nha hoàn bên người Vương phi - Hồng Lăng.” Đỗ Khả nheo mắt nói.
Nha đầu Hồng Lăng kia rất nhạy bén thông minh, làm việc cũng ổn trọng, đáng tiếc hầu hạ cho một chủ tử dễ bị kích động. Vương phi lần này hành động thay đổi, nhất định liên quan đến nàng.
“Nếu là như vậy, phu nhân, về sau chúng ta nhất định sẽ phải cẩn thận đề phòng nàng. Nếu là nàng ở sau lừng giúp đỡ, khiến Vương phi đi đối phó chúng ta, sợ rằng lúc đó nhất định sẽ có không ít phiền phức.” Thiên Như nhắc nhở. Lúc này trong lòng nàng cũng có tâm tư, Hồng Lăng cùng nàng từng có chút hiềm khích, nhị nhi tử của Lưu tổng quản - Lưu Anh vốn có cảm tình với nàng, nhưng sau khi biết Hồng Lăng, trong mắt hắn liền không có nàng. Nếu có thể thừa dịp này mà diệt trừ Hồng Lăng, cũng coi như nhất tiễn song điêu**.
Đỗ Khả không trả lời, sự tàn khốc trong mắt càng phát ra ngoan độc.
Trúc viên - viện của Thẩm trắc phi Thẩm Nhu. Sân như tên, Thẩm Nhu vốn chỉ yêu trúc, sau khi gả vào vương phủ mấy tháng, thì tỷ tỷ nàng - Thẩm quý phi liền đem nhiều giống trúc trồng ở viện của Thẩm Nhu, nghe nói mùa hè đặc biệt mát mẻ. Cùng Mai viên của Mộ Dung Thư không giống nhau, hoa mai trong vườn có thể chỉ là mấy cây cỏ các loại, không hề có một góc hoa mai.
“Trắc phi từ sau khi người trở về từ chỗ Vương phi thì vẫn có nhiều điều suy nghĩ? Có phải là người lo lắng bởi vì Vương gia lại tiến cung?” Đại nha hoàn - Tú Ngọc của Trúc viên quan tâm hỏi. Trên tay cũng không rãnh rỗi, vừa châm ít nước nóng đổ vào trong ly trà của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu hoàn hồn, trả lời: “Vương gia tiến cung tất nhiên là có chuyện bận rộn, ta không cần lo lắng. Bất quá, hôm nay, Vương phi hành động khiến ta có chút nghi hoặc.”
“Vương phi làm sao?” Tú Ngọc hỏi vội. Nói đến Vương phi, thật không phải là một chủ tử biết an phận, bay ngày hai ngày là gây chuyện.
Thẩm Nhu nhíu nhíu mày, mắt hơi chuyển động, mím môi, cuối cùng phẩy tay hai cái liền trả lời: “Không có việc gì. Bất quá để cho hạ nhân để ý Vương phi nhiều hơn một chút. Có việc sẽ bẩm báo ta.”
“Vâng.” Tú Ngọc lập tức nói.
“Buổi tối để đại trụ phòng làm nhiều món Vương gia thích ăn.” Thẩm Nhu nhẹ giọng phân phó. Nghĩ dên phu quân Vũ Văn Mặc của nàng, lòng của nàng không khỏi mềm mại, nụ cười trên mặt cũng nở ra. Hắn nói tối hôm nay sẽ đến Trúc viên.
Tú Ngọc vừa nghe, lập tức vâng. Trong lòng biết Vương gia đêm nay sẽ đến, mỗi lần Vương gia đến, Trắc phi đều cười như vậy. Khóe môi tươi cười nàng lập tức ra ngoài phân phó.
Nửa tháng sau.
Mai viên.
Trải qua thời gian dài tĩnh dưỡng, vết thương trên đầu của Mộ Dung Thư cũng khỏi.
Mấy ngày nay, Hồng Lăng phụ trách hầu hạ nàng vẫn luôn tận tâm, đa số chuyện tình trong Mai viên đầu do nàng ta xử lý. Làm cho Mộ Dung Thư có chút hài lòng là Hồng Lăng tuổi còn nhỏ mà trầm ổn, làm việc ổn thỏa khôn khóe, chẳng bao giờ xảy ra sai lầm, khiến nàng bớt đi không ít tâm tư.
Sau khi vết thương lành, nàng xuống giường đi lại không còn cảm giác choáng váng, liền tới Mai viên hít thở không khí.
Quan sát cảnh sắc của Mai viên, không khí vào mũi có chút tươi mát. Khóe miệng Mộ Dung Thư phảng phất nụ cười, nếu so sánh với không khí bị ô nhiễm của thế kỉ 21, không khí nơi này một chút ô nhiễm cũng không có, hít thở, cảm giác cả người dễ chịu.
Lúc này, Mộ Dung Thư mới chính thức đối mặt với thân phận mới của nàng.
Trong mắt một mảnh trong trẻo lạnh lùng.
Nàng từ trước tới này đều không phải là người chịu bị khi dễ! Càng không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, nếu như trong vương phủ, nếu như có người không muốn cho nàng có ngày an ổn, đến quấy nhiễu nàng, nàng nhất định sẽ không thương hoa tiêc ngọc!
Nghĩ tới đây, trong đầu liền hiện lên hình ảnh bốn người tiểu thiếp không đem Mộ Dung Thư coi ra gì, nụ cười trên môi càng lạnh lùng. Ngày sau tốt nhất là để nàng yên ổn vô sự, bằng không không có việc gì lại đến trêu chọc nàng, cũng đừng nghĩ nàng sẽ đơn giản mà buông tha!
Bất quá .. Lúc này, địa vị của nàng thật là đáng xấu hổ, không được sủng ái, không có nắm quyền, nhưng lại là mang vị trí của Chính phi! Tuy rằng hạ nhân trong phủ bằng mặt không bằng lòng, đều dứng về phía của Thẩm trắc phi, nhưng ở cổ đại quy củ sâu nghiêm, đối với nàng mà nói cũng là có chút lợi.
Cúi đầu thưởng thức trà, mi nhíu chặt dần dần giãn ra.
Đứng ở sau lưng hậu hạ nàng Hồng Lăng nhìn thấy nàng bình thản thưởng thức trà, liền im lặng không nói gì. Thực ra Hồng Lăng rất vui mừng, những biến hóa trong nửa tháng nay của Vương phi nàng đều để ý trong lòng, âm thầm vui mừng, sau khi Vương phi trải qua chuyện này, cũng đã nghĩ thông suốt.
“Mấy cửa hàng trong kinh thành của bản Vương phi hiện tại kinh doanh như thế nào?” Mộ Dung Thư chầm chậm hỏi. Theo trí nhớ, khi Mộ Dung Thư gả cho Vũ Văn Mặc, hồi môn là mười cửa hàng, nhưng hai năm qua Mộ Dung Thư quá bận rộn đi tranh giành tình cảm, căn bản không quan tâm đến tình hình buôn bán của những cửa hàng đó ra sao.
Nếu là muốn có đôi cánh cứng cáp bất cứ lúc nào cũng có thể bay, không có hậu thuẫn sau được!
* : ví với nhà cửa hoa lệ
** : ý chỉ dùng một mũi tên bắn chết hai con chim cùng một lúc