Mộ Dung Thư đi qua, dừng lại trước mặt hai người. Nhất thời hình dáng hai người lọt vào trong mắt. Nhị phu nhân tóc tai lộn xộn, mặt mày, quần áo càng dơ bẩn không chịu nổi. Lại nhìn một người khác, khuôn mặt đẹp đẽ có thêm hai vết đỏ thật dài, tóc và quần áo cũng lộn xộn. Hai người nhìn thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt cũng hiện ra nỗi sợ hãi.
Thu hồi ánh mắt, giọng nói Mộ Dung Thư lạnh lùng nói: “Các ngươi ai nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhị phu nhân lập tức than thở khóc lóc chỉ trích nữ tử này, nói: “Thỉnh vương phi làm chủ! Nàng ta bất quá chỉ là một hạ nhân, lại dám bất kính với nô tỳ, không đặt nô tỳ vào trong mắt. Nô tỳ chẳng qua giáo huấn nàng ta vài câu, nàng ta liền mở miệng phản bác.”
“Bẩm vương phi, nô tỳ là hoàng thượng ban cho vương gia. Thân phận làm sao có thể cùng cấp với hạ nhân? Nhị phu nhân giáo huấn nô tỳ, nô tỳ không phục.” Nữ nhân này cũng không cam yếu thế, nàng ta ngửa đầu thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Mộ Dung Thư.
Khẩu khí thật lớn, thật quá phách lối! Mọi người thổn thức. Hồng Lăng, Thanh Bình, Vân Mai nhìn qua, nàng ta thế nhưng cũng không để vương phi vào trong mắt.
Trên mặt Mộ Dung Thư không hề thấy chút giận dữ nào, mà là quan sát bốn phía, nhìn thấy trong những người xem này cũng có mấy nữ tử ngày hôm qua hoàng đế ban cho, liền cười nhạt nói: “Mấy người hôm qua cùng nàng vào phủ đứng ra đi.”
Chín người còn lại nghe vậy cũng lập tức đứng ra. Ào ào cúi đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
“Các ngươi nói là, hoàng thượng đưa các ngươi đến vương phủ, có phải dặn dò các ngươi hầu hạ vương gia thật tốt không?”
Chín người gật đầu.
“Thế thì, hôm qua vương gia hạ lệnh an bày các ngươi ở phòng hạ nhân, ý nghĩ là sao?” Mộ Dung Thư tiếp tục hỏi.
Chín người lắc đầu.
Nhị phu nhân và nữ tử cùng giằng co lúc nãy cũng không hiểu nhìn Mộ Dung Thư.
Mô Dung Thư câu môi thong dong nói: “Người ở phòng hạ nhân tự nhiên đều là hạ nhân.”
Lời này vừa nói ra, mười nữ tử này đều kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư. Kỳ thực hôm qua sau khi vương gia hạ lênh cho bọn họ vào phòng hạ nhân ở, các nàng đã biết, các nàng sợ là không thể quạ đen biến thành phượng hoàng rồi! Chẳng qua là bị Mộ Dung Thư mở miệng nói trắng ra như vậy, các nàng vẫn có chút ngoài ý muốn!
Mấy nữ tử này sắc mặt đều khó coi. Tuy Mộ Dung Thư là giải thích thân phận bọn họ hiện thời là thế nào, dù sao thân phận bọn họ ở Nam Dương Vương phủ lúc này có chút xấu hổ. Nhưng các nàng dù sao cũng là do hoàng thượng ban cho, thân phận thế nào có thể đánh đồng cùng mấy hạ nhân được?
Nhị phu nhân bỗng toét miệng cười, nhìn sang nữ tử bên cạnh đang quỳ, chỉ bằng một kẻ hạ nhân như ả ta, cũng dám đấu cùng nàng sao?
Nữ tử này không phục, giọng nói nhịn không được lạnh lùng nói: “Bọn nô tỳ đều là hoàng thượng ban cho Vương gia. Muốn giáo huấn nô tỳ cũng phải là Vương gia.”
Ý chính là, ngay cả vương phi cũng không thể giáo huấn các nàng!
Sắc mặt Mộ Dung Thư sầm xuống, khóe môi tươi cười càng sâu thêm, “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên Lăng Hoa.” Nàng ta ngưỡng cằm, trưng khuôn mặt hoàn mỹ khoe khoang trước mặt Mộ Dung Thư.
“Hả? Ý Lăng Hoa cô nương chính là, thân phận ngươi cao quý hơn bổn vương phi sao? Cũng được, bổn vương phi sẽ chờ vương gia trở về rồi nói sau.” Mộ Dung Thư thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Lăng Hoa kia, ngay cả Nhị phu nhân cũng sửng sốt. Còn chín vị nữ tử còn lại sắc mặt cũng đều cả kinh.
Lời nói này nói nặng thì nặng, nói nhẹ cũng nhẹ, toàn bộ phải xem Mộ Dung Thư nghĩ như thế nào! Bất quá nói cũng đã nói hết rồi, Lăng Hoa ỷ từ trong cung tới, đã không xem vương phi vào trong mắt (không xem trọng), cũng khó trách Mộ Dung Thư sẽ nói ra những lời nói này.
Hạ nhân trong vương phủ đều biết Mộ Dung Thư làm việc thế nào, cho nên người người đều không dám thở mạnh.
“Nô tỳ tuyệt không phải ý này.” Lăng Hoa dù sao cũng đi ra từ trong cung, hiểu biết cũng nhiều. Biết trước mắt là thời điểm phải chịu thua, liền không tình nguyện nói.
Mộ Dung Thư nhoẻn miệng cười, lại còn tiến lên nâng Lăng Hoa dậy, cười nói: “Vừa rồi bổn vương phi bất quá nói đùa thôi, một nữ tử trong sáng như vậy, bổn vương phi sao nỡ trách cứ chứ.”
“Vương phi...” Lăng Hoa kinh ngạc, ý vương phi là gì? Vừa rồi vẫn là một bộ sắc bén ý tứ muốn trách cứ nàng, thế nào lúc này đã có thể trở nên hòa ái ôn nhu như thế rồi hả? Thế nhưng tự mình nâng nàng dậy.
Mộ Dung Thư ôn nhu sửa sang lại xiêm y và tóc lộn xộn cho Lăng Hoa.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn chưa phản ứng kịp, nhưng ba người Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư thời gian không ngắn đều nhìn ra ý tứ, Lăng Hoa này thật đúng là lớn mật, nhưng lại dám để vương phi sửa sang lại dung nhan một người hạ nhân như nàng ta! Nàng ta có đức có tài năng gì chứ!
Nhưng Lăng Hoa cô nương này vốn không có nghĩ nhiều. Chính là ngây ngốc nhìn Mộ Dung Thư.
Nhị phu nhân là người thông minh, lúc này nhìn thấy hành động như vậy lập tức từ trong kinh ngạc phản ứng kịp, vội nhìn về phía Lăng Hoa kêu: “Ngươi thật đúng là một nha đầu lớn mật! Ngươi có thân phận gì chứ? Thế nhưng muốn vương phi sửa sang lại dung nhan cho một người nha đầu như ngươi? Ngươi bất kính với ta cũng thôi, thế nhưng đối vương phi cũng dám bất kính!”
“Chưa bao giờ gặp qua nha đầu lớn mật như thế đâu.”
“Nha đầu trong cung đều là như thế sao?”
“Có lẽ nha đầu trong cung đều để nhóm nương nương sửa sang lại dung nhan cho các nàng đó! Quả thật là trời đất bao la không chuyện gì không có mà.”
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nghe vậy, Lăng Hoa cho dù có lớn mật, cũng không tránh được cả kinh thất sắc, nhìn lại sắc mặt tựa tiếu phi tiếu của Mộ Dung Thư, nàng ta hoảng hốt, thân thể không tự chủ được quỳ hai gối xuống đất, không ngừng run rẩy: “Là nô tỳ lớn mật, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Chín người đi theo Lăng Hoa nhìn thấy tình hình này, liền biết mấy tâm tư nhỏ nhặt của các nàng vốn không thể so sánh nổi cùng vương phi, chút tâm tư nhỏ nhặt của các nàng sợ sớm đã bị vương phi nhìn thấu rõ ràng rồi! Hơn nữa, vương phi chỉ đơn giản nói mấy câu đã có thể muốn cái mạng nhỏ các nàng! Bất động thanh sắc, vân đạm phong kinh (không