“Toàn màu hồng.”
“Vâng” xem ra mẹ anh ấy rất thích màu hồng. Khoảng năm phút sau, Lạc Nhan gói xong hoa, đưa cho Bạch Tầm. Bạch Tầm nhận lấy hoa, nói lời cảm ơn rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng anh, Lạc Nhan lại rung động, lúc nãy khi nhận hoa, hình như anh có chạm vào cánh tay mình nhỉ? Cô không kìm lòng ôm lấy chính mình, như thể đó là Bạch Tầm đang ôm cô, mãi không thôi ngẫm nghĩ.
“Nhan Nhan, con đang nhìn gì vậy?” Lạc Sơ Hiểu vừa rửa bát xong liền thấy con gái đang ngây người nhìn ra đường. Lạc Nhan bừng tỉnh: “Không, con không nhìn gì đâu ạ. À mẹ ơi, vừa rồi con bán được 16 bó hoa cẩm chướng.” Lạc Nhan đưa tiền cho mẹ rồi vội vã chạy về phòng.
Về đến phòng, Lạc Nhan xem trước vài bài văn ngôn ngữ trung học phổ thông, sau đó ra ngoài giúp mẹ đóng cửa tiệm hoa, dọn dẹp một chút, chào mẹ rồi đi tắm chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, gương phủ một lớp sương mờ. Cô gái trẻ đứng dưới vòi sen với thân hình trần trụi, ánh mắt mơ hồ. Ở tuổi 16 đang độ phát triển, làn da trắng mịn toàn thân ửng hồng, bầu ngực tròn nhỏ chưa đầy đặn nhưng đúng với đường cong tuổi mới lớn, đỉnh núm hoa e ấp giữa quầng hồng như nụ hoa chớm nở.
Lạc Nhan không phải xinh đẹp lộng lẫy nhưng rất đáng yêu và lanh lợi. Lạc Sơ Hiểu thời trẻ từng là mỹ nhân, Lạc Nhan dù giống mẹ nhưng khác với vẻ đoan trang thanh lịch của mẹ, cô mang nét tinh nghịch dễ thương hơn.
Lạc Nhan đứng dưới vòi hoa sen, nhìn cánh tay vừa chạm vào Bạch Tầm của mình, suy nghĩ miên man: Bạch Tầm tốt như vậy, ưu tú như vậy, anh ấy vừa đến mua hoa, tình cảm giữa anh ấy và mẹ cô chắc cũng sẽ rất tốt. Thực tế, cô và Bạch Tầm thỉnh thoảng cũng gặp nhau, ngay trên con phố này. Cô và mẹ sống ở góc phố, mẹ cô mở cửa hàng hoa bên ngoài, còn sân nhỏ phía trong là tổ ấm của hai mẹ con. Khi mới đến đây, mẹ đã dùng hết tiền mua căn nhà này. Dù cuộc sống bình thường nhưng cũng có những ngày tháng yên bình. Lúc định cư ở đây, Lạc Sơ Hiểu nghĩ theo phân khu học chánh, Lạc Nhan có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn. Còn với Lạc Nhan, có phòng riêng, nhà vệ sinh độc lập đã là quá tốt rồi.
Nhà Bạch Tầm, cô từng thấy qua. Đi hết con phố này, đến cuối đường là một khu biệt thự hoàn toàn khác biệt, đất đai đắt đỏ. Vì môi trường nơi đây tương đối yên tĩnh, nhiều người giàu có đã mua biệt thự ở đây, Bạch Tầm cũng là một trong số đó. Trước đây vì thích anh, say mê anh, cô tò mòTháng chín, trường trọng điểm ở thành phố S sắp khai giảng. Lạc Diễn ngồi trước hiên tiệm hoa, lòng chìm trong suy tư.
Trời xanh ngắt, cái nóng cuối thu tháng tám vẫn chưa hề dịu bớt. Những lọn tóc mái dính mồ hôi vương vào đuôi mắt khiến cô gái thêm phần xinh xắn. Chỉ có điều, cô hơi gầy guộc. Dù khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con nhưng lại trông không cân đối với thân hình quá mảnh mai. Đôi mắt trong veo chất chứa đầy tâm sự tuổi mới lớn.
“Diễn Diễn, ngồi ngoài đó nóng lắm phải không? Lại đây với mẹ, mẹ làm chè đậu đen cho con nè, uống đi.” Cô gái bừng tỉnh, thấy mẹ đang bưng bát chè đến. Lạc Diễn ngoan ngoãn đón lấy bát, mỉm cười: “Con cảm ơn mẹ, con thích chè đậu đen của mẹ nhất.”
Lạc Sơ Hiểu nhìn con gái, ánh mắt thoáng chút xót xa: “Con bé này khéo nịnh.” Miệng nói vậy nhưng trong lòng bà vui không tả xiết. Bà nhìn con gái uống xong bát chè, rồi ngồi xuống cạnh con, dịch lại gần hơn. “Mẹ có chuyện gì vậy ạ?” Lạc Diễn nhìn hành động của mẹ, biết ngay là mẹ có điều muốn nói nhưng cũng đoán được phần nào nội dung.