Lạc Nhan trở về phòng đóng cửa lại, thầm hít một hơi. Người theo đuổi cô? Quả thật không ít nhưng tiếc là chẳng có ai vừa mắt. Người mà cô thích thì chỉ có một, chỉ là người đó luôn cách cô rất xa, rất xa. Nghĩ đến đây, Lạc Nhan bước đến bên cửa sổ, hướng về nhà thờ trên núi, chắp tay cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin Ngài phù hộ, mong rằng khi lên cấp ba con có thể được xếp cùng lớp với anh ấy. Con thật sự rất rất rất thích anh ấy.”
Bữa tối, Lạc Nhan ngồi trông cửa hàng, mẹ cô đi rửa bát. Lạc Nhan vẫn đắm chìm trong lời cầu nguyện chiều nay, mỗi lần nhớ đến người đó, lòng cô lại ngứa ngáy khó chịu.
“Xin hỏi một bó hoa cẩm chướng giá bao nhiêu?”
Nghe thấy giọng nói này, Lạc Nhan thậm chí thở cũng trở nên không ổn định. Cô bình tĩnh lại, cố gắng thể hiện trạng thái tốt nhất của mình, ngẩng đầu lên mỉm cười, hít nhẹ một hơi, hy vọng bản thân có thể như lời trên Weibo: ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng, nở nụ cười làm đổ lòng người. Cô cố gắng khiến mọi cử chỉ của mình trở nên vô cùng thanh lịch. Quả nhiên khi ngẩng đầu lên, chính là người mà cô hằng mong nhớ – Bạch Tầm. Người đúng như tên gọi: cao, đẹp trai, trắng trẻo, không chỉ ngoại hình xuất chúng, mà đầu óc còn cực kỳ thông minh, đích thị là học bá. Hồi cấp hai hầu như không ai không biết đến sự tồn tại của anh, dường như anh sinh ra là để làm đổ lòng hàng ngàn thiếu nữ, khiến những nam sinh tuổi dậy thì ngập tràn hormone nhưng đầu óc không theo kịp phải chịu thua. Bạch Tầm kiêu sa, lạnh lùng, cũng ít nói, hầu như nữ sinh nào cũng muốn có một người bạn trai như anh, dù anh không thích nói cười, chỉ ngồi đó thôi cũng đã là một bức tranh!
Nhưng với Lạc Nhan thì lại khác, bạn trai sao đủ? Lý tưởng tối cao của cô là chiếm hữu anh, khiến anh trở thành người đàn ông của mình, quỳ gối dưới váy hồng của cô. Thế là Lạc Nhan cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Tầm, lúc thì gật đầu đồng tình với ý nghĩ trong đầu, lúc lại nhíu mày gật gù.
Bạch Tầm nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt phượng hẹp dài cũng đang quan sát cô tỉ mỉ: “Hôm nay con cáo nhỏ này bị làm sao vậy, ngốc nghếch thế, sự thông minh thường ngày biến đâu mất rồi?”
“Xin hỏi một bó hoa cẩm chướng giá bao nhiêu?” Giọng nói của Bạch Tầm vang lên lần nữa.
“À!” Lạc Nhan giật mình tỉnh lại: “Năm nghìn một bông, anh muốn bao nhiêu?”
“99 bông đi.”
Hoa cẩm chướng? 99 bông? Lạc Nhan đầu óc quay cuồng, không biết là tặng cho mẹ hay ai đây? Cô tiếp tục nở nụ cười, cố gắng làm giọng mình thật ngọt ngào. “Xin hỏi anh định tặng cho ai vậy?”
“Cho mẹ tôi.” Nghe câu trả lời này, nụ cười trên mặt Lạc Nhan càng rạng rỡ, đậm đà như những đóa hồng trong cửa hàng. “Thưa quý khách, em xin gợi ý nhỏ, tặng mẹ thì tốt nhất là 16 bông, ý nghĩa là chúc mẹ sức khỏe dồi dào, sự nghiệp thuận lợi, còn có thể ca ngợi sự đảm đang, rộng lượng của mẹ.” Nói xong, cô cố ý ngẩng mắt nhìn Bạch Tầm, trong mắt tràn đầy niềm vui cùng tình cảm lộ ra không kiềm chế được. Thứ tình cảm từ trong ra ngoài ấy quá mãnh liệt, khiến Bạch Tầm giây lát mất hồn, đứng sững một lúc, khóe miệng anh nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói trầm ấm như đàn cello lại vang lên, nhẹ nhàng đáp: “Nghe em.”
Hơi thở Lạc Nhan lại nghẹn lại, ánh mắt gần như dính chặt vào nụ cười của Bạch Tầm, trong lòng không ngừng nghĩ: Trời ạ, cái này đúng là khiến người ta phạm tội mà, không lẽ đang dụ dỗ mình sao, aaa không được không được, mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, cũng đừng tự huyễn hoặc nữa! Lạc Nhan giả vờ điềm tĩnh nói: “Vâng, em sẽ gói hoa giúp anh, anh có muốn chọn màu không? Là màu hồng, màu vàng, hay loại hai màu ạ?”