Đường Thiên nghe thấy Tỉnh Hào chất vấn bèn hừ lạnh một tiếng, rút lại nắm tay.
Hắc y nữ tử thấy áp lực suy giảm, thì hơi hơi yên lòng. Trong thanh âm Tỉnh Hào có thể thấy, Tỉnh Hào khá có hứng thú với Thiên Cầm bảo khố. Tâm niệm của nàng thay đổi thật nhanh, ngoài miệng liến thoắng: "Thiên Cầm bảo khố, hẳn là Tỉnh Hào tiên sinh cũng đã từng có nghe. Hồi ba ngàn năm trước chòm sao Thiên Cầm cực thịnh một thời, nhưng mà chỉ sau bốn mươi năm đã mai một biến mất. Mà mấy món trọng trấn bí bảo của chòm sao Thiên Cầm đều biến mất không rõ tung tích [Nguyên văn: hạ lạc bất minh]."
"Ngươi nói là, Thiên Cầm bảo khố ở trong lòng đất nơi đây?" Khuôn mặt Tỉnh Hào không hề biến sắc hỏi lại.
"Không sai." Hắc y nữ tử gật đầu dứt khoát: "Nhưng vị trí chỉ có ta biết rõ."
Tỉnh Hào cười nhạt: "Ta ở đây nhiều năm mà chưa từng phát hiện ra ở nơi đây có cái bảo khố gì đó."
hắc y nữ tử ngữ khí có chút mỉa mai, hỏi lại: "Vậy thì tại sao Quang Minh võ hội lại thành lập ngoại doanh ở chỗ như thế này?"
Tỉnh Hào hơi khựng lại. Lúc này y mới nhớ lại, nguyên do lập Đại Lăng ngoại doanh. Lúc đầu tiến tới nơi này chính là bởi vì phát hiện nơi này có bí bảo ba động, nhưng mà mãi không tìm được bí bảo. Sau này lại mới tại Phong Sào* sơn mạch thành lập Đại Lăng ngoại doanh.
*Phong Sào: tổ ong.
Thiên Cầm bảo khố, Tỉnh Hào không phải là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Chòm sao Thiên Cầm đã từng cực kỳ hưng thịnh, uy danh hiển hách. Thuở đó, cao thủ ở chòm sao Thiên Cầm nhiều như mây, dũng tướng như mưa, từng được nhìn nhận là một trong các chòm sao mạnh mẽ nhất thời đó. Nhưng mà chẳng ai ngờ được một chòm sao mạnh mẽ như thế mà chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi sụp đổ, suy tàn nhanh chóng đến vậy.
Nguyên nhân khiếp Thiên Cầm chòm sao suy tàn sụp đổ là một điều kỳ bí, đến tận bây giờ vẫn chưa ai hiểu được. Cùng với đó là sự suy tàn sụp đổ của vương triều Thiên Cầm, còn có tài phú của chòm sao Thiên Cầm. Lúc đó, cái được quan tâm nhất của chòm sao Thiên Cầm là mấy món bí bảo, nhất là bí bảo cấp hoàng kim của chòm sao Thiên Cầm là Hoàng Kim Thiên Cầm biến mất không vết tích.
Cho nên trong lịch sử luôn luôn lưu truyền, có một Thiên Cầm bảo khố tập trung bí bảo các đời của chòm sao Thiên Cầm.
"Từ đâu ngươi biết được?" Tỉnh Hào trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên ta có nguồn tin." Hắc y nữ tử trấn định như bình thường: "Bằng không, sao ta lại tốn hao nhiều khí lực như thế để tới chỗ này."
"Được rồi." Tỉnh Hào gật đầu: "Đưa vị trí bảo khố đây, ta thả cho ngươi một con đường sống."
Mặt hắc y nữ tử hiện rõ sự giễu cợt: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng câu này sao?"
Tỉnh Hào nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi còn có chỗ có thể cò kè mặc cả nữa hở?"
"Thiên Cầm bảo khố ở đâu? Đi vào kiểu gì? Ngoại trừ ta thì không ai biết rõ. Ngươi giết ta rồi, vĩnh viễn sẽ không vào được." Hắc y nữ tử cười dài: "Không bằng chúng ta làm một vụ trao đổi đi."
Tỉnh Hào vừa định nói gì, bỗng nhiên Đường Thiên cắt đứt lời nói của hắc y nữ tử: "Này, đầu trọc là do ngươi giết hả?"
Hắc y nữ tử sửng sốt, lắc đầu: "Không phải."
"Hừ, may là không phải, bằng không ngươi nhất định phải chết!" Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, xoay người định bỏ đi: "Tỉnh Hào đại ca, ta đi trước."
"Chờ chút! Ngươi không muốn biết bảo khố ở đâu sao? Ngươi không muốn bí bảo sao?" Hắc y nữ tử vừa thấy Đường Thiên muốn đi bèn vội vã hỏi.
"Muốn." Đường Thiên dừng chân, nhưng hắn nhìn hắc y nữ tử: "Nhưng mà ta không thích ngươi. Ngươi là một phụ nữ lòng dạ ác độc. Ta không thích cùng đi với ngươi."
(Biên: Đời còn gì phũ hơn thế)
Hắc y nữ tử ngơ ngác, nàng đã nghĩ vô số các lý do của Đường Thiên nhưng mà không ngờ Đường Thiên nói một câu khiến nàng dở khóc dở cười đến vậy.
Hóa ra hắn là một kẻ thô lỗ a.
Nàng chớp mắt đầy vẻ mê hoặc bảo: "Bên trong Thiên Cầm bảo khố không chỉ có một kiện hoàng kim bí bảo. Ba người chúng ta rất có thể mỗi người sẽ được một kiện đó. Ngươi không thích ta, nhưng tội gì ngươi gây khó dễ với bí bảo nhỉ. Có những .. bí bảo này, ngươi sẽ trở nên càng mạnh, ngươi muốn cái gì là có thể được cái đó."
Kẻ hồ đồ gì gì đó dễ bị lừa dối nhất...
Vẻ mặt Đường Thiên thương hại mà nhìn hắc y nữ tử, chính khí lẫm liệt: "Người như ngươi làm sao có khả năng lý giải lý tưởng vĩ đại của một thiếu niên như thần. Ta muốn biến cường, cũng không phải là vì muốn lấy được cái gì, mà bởi vì là khát vọng của ta. Ta phải bảo vệ Thiên Huệ, ta muốn đi Thiên Lộ. Nếu chỉ chăm chăm truy cầu bí bảo, đó là ngươi muốn lười biếng, ngươi muốn đi đường tắt. Ta không đủ thông minh, không đi nổi con đường tắt. Bí bảo có cường đại thế nào chăng nữa làm sao có thể thay thế được mồ hôi ta đổ ra hả? Ta tin muốn cường đại phải lấy mồ hôi ra đổi mới là cường đại chân chính. Ngươi biết vì cái gì không?"
Hắc y nữ tử bị Đường Thiên thuyết giáo cho một hồi, đứng sững tại chỗ.
Thần sắc Đường Thiên thật thà bảo: "Bởi vì mồ hôi sẽ không gạt người."
Trên mặt Tỉnh Hào hiện lên vẻ xấu hổ, nhớ tới chính mình vừa rồi kích động và mong đợi, lại nghe thấy những lời này của Đường Thiên, bỗng nhiên y hiểu rõ những tiến bộ kinh người của Đường Thiên do đâu mang lại.
Y hít sâu một hơi, chân tâm hướng Đường Thiên thi lễ: "Đường huynh đệ, những câu vừa nói thực sự làm ta giác ngộ!"
Dứt lời hắn trực tiếp đứng dậy, nói với hắc y nữ tử: "Ngươi đi đi, nghe được những lời này của Đường huynh đệ, ta không thèm giết ngươi nữa!"
Hắc y nữ tử trợn mắt há mồm nhìn hai người quay người định bỏ đi. Nàng bỗng nhiên cảm thấy thế giới này quá kỳ lạ. Những câu nói của Đường Thiên lọt vào tai nàng trở nên cực kỳ buồn cười. Thế giới bây giờ, ai chẳng truy cầu bí bảo, giả bộ thanh cao làm gì?
Giả bộ đi, các ngươi cứ giả bộ đi, nhất định các ngươi sẽ quay đầu lại...
Cút đi, các ngươi cút đi đi, nhất định các ngươi sẽ quay đầu lại...
Nhưng mà dù cho trong lòng nàng cách nào chấp nhận đó là đúng, hai cái thân ảnh đúng là càng lúc càng xa.
Xưa nay nàng lãnh tĩnh cơ trí, lần đầu tiên trong lòng có ý nghĩ muốn chửi cha mẹ trong đầu. Tự nhiên bản thân gặp phải hai đứa khốn khiếp cực phẩm điên rồ!
Tên khốn thiếu niên kia thì thôi đi, nói một hồi lý lẽ rắm chó chẳng đâu vào đâu, xem ra đúng là ranh con ngu ngốc ngây thơ, chỉ có đồ thiếu niên ngu ngốc chưa từng va vấp, không có kinh nghiệm sống ngoài đời.
Thế mà Tỉnh Hào cũng bắt chước giả bộ theo, lẽ nào Tỉnh Hào ngươi không biết giá trị của bí bảo? Ngươi không biết mỗi một thiếu niên thiên tài, cao thủ trẻ tuổi, đều là đắp bằng vô số tài nguyên chồng chất sao hả? Trên tay ngươi cầm Bắc Miện chi kiếm, chẳng lẽ là que cời lửa hả?
Thế nhưng là, hai tên khốn khiếp đã đi xa rồi...
Hắc y nữ tử trợn tròn mắt, nhưng lại nhớ đến huyết mạch cường đại thần bí kia càng lúc càng xa, nàng giật thót một cái như vừa tỉnh mộng. Nàng bèn không nghĩ ngợi gì nữa phóng theo hướng hai người vừa đi khỏi.
"Tỉnh Hào đại ca, vì sao ngươi không giết ả?" Đường Thiên vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi.
"Bây giờ nghe thấy huynh đệ ngươi nói những lời kia, trong lòng ngu huynh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không còn tý sát ý nào nên đành cho ả một con đường sống." Tỉnh Hào nghiêm nghị nói, vẻ mặt cuồng nhiệt: "Kiếm pháp của ta gần đây đã đến bình cảnh, thủy chung mãi không đột phá. Đến tận hôm nay, nghe câu nói của huynh đệ mới hiểu ra. Chúng ta truy cầu lực lượng, chỉ là vì làm cho chính mình càng lúc trở nên càng cường đại, để cho chính mình bước vào cảnh giới cao hơn. Nếu một mực truy đuổi lực lượng mà phải mượn nhờ ngoại lực, trái lại rơi xuống tiểu thừa."
"Ai, Tỉnh Hào đại ca, ngươi ngu quá đi." Vẻ mặt Đường Thiên khinh bỉ nhìn Tỉnh Hào: "Đó là ta nói lừa gạt ả đó."
Vẻ cuồng nhiệt trên khuôn mặt Tỉnh Hào phút chốc bỗng cứng lại.
"Ta cảm thấy chắc chắn ả đang nói bậy, Thiên Cầm bảo khố cái gì gì chắc chắn là đang dối gạt người." Đường Thiên hồn nhiên không phát hiện ra dị dạng của Tỉnh Hào, tự nói tự nghe: "Nhìn bộ dạng ả cực kì đắc ý khiến cho nhìn vào như thật vậy. Nếu như thật có bảo khố gì gì đó thì chúng ta đã tìm ra lâu rồi làm gì đến lượt ảhả? Ha ha, chiêu này nhất định ả phải rầu rĩ! Cho rằng có thể gạt chúng ta, quả nhiên, trước mặt thiếu niên như thần đều là chuyện vặt, chuyện vặt!"
Cặp mắt Tỉnh Hào co rụt, từ trong kẽ răng y rặn ra một câu: "Đúng là ngươi nói bừa hả?"
"Đương nhiên rồi!" Đường Thiên đắc ý dào dạt: "Nếu như thật có bí bảo, khẳng định ta là cái người đầu tiên xông tới. Ngươi nghĩ rằng ta thật khờ a, ta nói cho ngươi, ta là rất thông minh. Nếu như có hoàng kim bí bảo gì đó kể cả bản thân không dùng thì cầm đi bán lấy tiền cũng tốt mà. Thật vất vả bắt được cơ hội này, đương nhiên phải biểu diễn một cái, thế nhưng lẽ ra Tỉnh Hào đại ca xem ta biểu diễn xong giết thị mới phải."
Tỉnh Hào: "..."
"Ai nha nha, ả đuổi theo rồi!" Bỗng nhiên Đường Thiên chọc chọc khuôn mặt dại ra của Tỉnh Hào, thì thầm: "Phải giả bộ như thật một chút nhé..."
Tỉnh Hào: "..."
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� � �※※※※※※※※※※※※※
Hắc y nữ tử đuổi theo, nàng đang cố nghĩ ra cách phải nói thế nào mới động tâm tên khốn khiếp này! Chỉ có kéo Đường Thiên đi dò xét bảo khố, nàng mới có cơ hội tiếp cận Đường Thiên, nhân cơ hội đó lấy tiên huyết Đường Thiên.
Nếu nàng nói thẳng, trái lại sẽ khiến Đường Thiên cảnh giác.
Nên làm cái gì bây giờ...
"Này, ta muốn gia nhập Quang Minh võ hội!"
Hắc y nữ tử ở phía sau thình lình thốt lên một câu như thế.
Đường Thiên và Tỉnh Hào bị một câu không đầu không đuôi này làm cho hai cặp chân đồng thời lảo đảo.
Muốn gia nhập Quang Minh võ hội...
Hắc y nữ tử nghiêm trang nói: "Ta cảm thấy Quang Minh võ hội có tiền đồ, ta cảm thấy Quang Minh võ hội thích hợp để ta phát triển, cho nên, ta quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào Quang Minh võ hội."
Tỉnh Hào cảm thấy chính mình sắp bị điên rồi rồi, bị hai đứa quái vật nhiễm bệnh tâm thần giày vò. Khuôn mặt y lạnh lẽo, lắc đầu không chút do dự: "Không có khả năng! Quang Minh võ hội sẽ không cho phép người như ngươi gia nhập! Ta cho ngươi một phút, nếu như ngươi không biến ngay khỏi mắt ta thì đừng trách ta kiếm hạ vô tình!"
Sắc mặt Tỉnh Hào âm trầm tái mét, bị Đường Thiên đùa bỡn thôi cũng cho xong, ngươi là bại tướng dưới tay cũng đòi tới đùa bỡn ta sao?
Không nói hai lời, Bắc Miện chi kiếm cầm tay, mũi kiếm chỉ thẳng hắc y nữ tử, sát ý lẫm liệt.
Trong lòng Hắc y nữ tử cả kinh, Tỉnh Hào toả ra sát ý thấu xương. Nàng biết rõ tên Tỉnh Hào này động nộ thật rồi, cứ mãi dây dưa thì tám chín phần mười vứt bỏ mạng nhỏ rồi.
Nàng nhìn thật sâu Đường Thiên một cái rồi không nói một lời, quay người nhanh chóng biến mất ngay.
Ta nhất định sẽ điều tra gốc gác các ngươi!
"Tỉnh Hào đại ca thật để ả đi nhé..." Đường Thiên vuốt cằm, chép miệng bảo: "Lẽ nào Tỉnh Hào đại ca có tình ý đối với ả?"
Trong lồng ngực Tỉnh Hào lửa giận cuối cùng cũng bị đốt bùng lên, khuôn mặt tái xanh quay sang, cười gằn bảo: "Đi nào, thiếu niên, để chúng ta đánh một trận đi!"
Đường Thiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, làm ra tư thế khiêu khích: "Đi nào!"
Trong chốc lát, Tỉnh Hào lại hối hận chính mình khiêu chiến với Đường.
Bởi vì Đường Thiên lại lần nữa kéo hắn mệt mỏi tới suy sụp, sau đó hai người đả tọa, một giờ sau Đường Thiên sinh long hoạt hổ lại nhảy dựng lên đòi tái chiến, sau đó lại tiếp, tiếp...
Cái vòng tuần hoàn quen thuộc mà đáng sợ...
Thật là, chính mình hà tất phải tính toán với cái thằng khốn này chứ...