Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Phía sau biệt thự có một vườn hoa lớn, Hàn Diệc không biết tên những loài hoa đó, may mà có Trần Túc dẫn cậu đi tham quan vườn hoa và tỉ mỉ giới thiệu cho cậu.
Nó thật đẹp.
Hàn Diệc ngước nhìn vườn hoa lộng lẫy, ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống khiến từng giọt sương cũng như tỏa ra tia ánh sáng lấp lánh.
Mắt cậu đau nhức vì ánh nắng gay gắt, không kiềm được muốn chảy ra nước mắt.
"Thích không?"
Trần Túc ôm cậu và hỏi nhỏ vào tai cậu.
Cậu thực sự đã không nhìn thấy thế giới bên ngoài quá lâu.
Không khí tràn ngập hương đất và làn gió thoang thoảng thổi qua bên tai, cậu giống như một nhánh cây nảy mầm bắt đầu lớn lên.
Giống như bắt đầu cuộc sống mới.
Trần Túc ôm cậu ngồi trên mặt đất, phía dưới có những bông hoa mềm mại, trong ngực y có một người còn mềm mại hơn hoa.
"Sau này nếu buồn chán em có thể tới đây chơi."
Hàn Diệc ngơ ngác vuốt ve cánh hoa trong tay, "Được không?"
Cậu vẫn có thể ra ngoài chứ?
"Được chứ." Trần Túc hôn lên trán của cậu, "Tôi đã nói là chúng ta bắt đầu lại rồi. Chúng tôi sẽ cho em tự do và tôn trọng, để em yên tâm sống."
Hàn Diệc không để tâm lắm.
Y nói muốn làm lại từ đầu thì làm lại từ đầu, vậy đã hỏi ý của cậu chưa?
Quyền lựa chọn chưa bao giờ nằm trong tay tôi, vậy tại sao lại bắt tôi phải hứa hẹn?
Dường như đã cảm nhận được sự do dự của cậu, Trần Túc khẽ mỉm cười nắm tay cậu âu yếm vuốt ve: "Em có thể không tin, nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả."
Hàn Diệc không định nói chuyện này với y nữa, vì nó sẽ mãi như một vòng lặp bất tận mà thôi. Bọn họ sẽ không để cậu đi, mà cậu cũng sẽ không dễ dàng đầu hàng.
Hàn Diệc ngắt cánh hoa yếu ớt trong tay, hỏi: "Tôi muốn về thôn."
Trần Túc dừng tay lại, cau mày một lát rồi lại bật cười nói: "Hiện tại chỉ sợ không được."
Đôi mắt của Hàn Diệc ảm đạm hẳn.
Nói dối.
Tự do và tôn trọng đều là dối trá.
Trần Túc khẽ thở dài bên tai cậu và siết chặt vòng tay hơn.
"Em đột nhiên biến mất làm chúng tôi rất sợ hãi... đừng rời đi bây giờ."
Như thể hiện sự yếu đuối, Trần Túc vùi đầu vào cổ Hàn Diệc phả hơi thở ấm áp của mình lên làn da nhạy cảm của cậu, làm tai của cậu gần như đỏ bừng ngay lập tức.
"Cứ coi như an ủi chúng tôi đi." Y mỉm cười.
Nhưng ở nơi Hàn Diệc không thể nhìn thấy, y mở mắt ra, cảm xúc trong đôi mắt dâng trào chỉ toàn là thấp thỏm và tối tăm.
Cảm giác mất đi thật tồi tệ.
Khi Hàn Diệc biến mất, có trời mới biết y muốn bóp cổ Bạch Hi đến mức nào.
Đồ vật thân thương nhất bỗng nhiên biến mất, khiến y cảm thấy điên cuồng, hoảng sợ và bồn chồn...
Y không bao giờ muốn có cảm giác đó một lần nữa.
Y chỉ muốn nhốt người này ở bên cạnh mình và không cho cậu đi đâu, chỉ cần nhìn cậu một cái cũng đủ khiến y bình tĩnh lại.
Hàn Diệc cụp mắt xuống, tâm tình hiển nhiên không vui. Trần Túc khẽ mỉm cười rồi ôm cậu vào trong ngực.
"Đợi sau khi con đường trong thôn được làm xong, chúng ta cùng nhau trở về nhé?"
Y ôm lấy Hàn Diệc, thấp giọng dỗ dành: "Em quên mất mình còn có một kỳ thi tốt nghiệp đang chờ mình à, thi xong em sẽ chính thức tốt nghiệp."
Thi tốt nghiệp cũng chỉ là cách thức để kiểm soát cậu mà thôi.
Hàn Diệc thầm nghĩ, chỉ cần hai người đàn ông này muốn thì cậu có thể tốt nghiệp bất cứ lúc nào. Đây là những thủ đoạn của tư bản, họ chỉ cần động ngón tay là có thể dễ dàng thay đổi cuộc đời của người khác.
Lúc cậu bị người đàn ông đè xuống giữa vườn hoa, mặt trời chiếu thẳng vào mắt nên cậu phải đưa tay ra để che đi ánh sáng chói lọi.
Bàn tay cậu lại bị Trần Túc cầm lấy, một nụ hôn nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cậu nhẹ nhàng giãy dụa, "Đây là bên ngoài..."
Người đàn ông cởi nút quần áo của cậu và hôn cậu, "Không có ai đâu."
Khi hai chân tách ra và dương v*t tiến vào, Hàn Diệc quay đầu sang một bên thở hổn hển. Chóp mũi là hương hoa nhàn nhạt, thậm chí nơi kết hợp thân thể cũng tràn ngập hương hoa hấp dẫn.
"Em yêu, trông em rất đẹp."
Trần Túc cảm thán rồi nhấp hông đút dương v*t nóng bỏng vào đến độ sâu khủng khiếp, khiến người dưới thân rêи ɾỉ khóc nức nở.
Thiếu niên nằm giữa khóm hoa, nụ hồng trên khuôn ngực trắng nõn của cậu lại càng kiều diễm hơn cả những bông hoa xung quanh.
Cậu rêи ɾỉ và nức nở một cách bất lực, vô thức nắm lấy cành hoa trong tay làm một giọt nước hoa nhẹ giữa đọng lại những ngón tay mảnh khảnh và mềm mại.
Trần Túc nhìn xuống, khom lưng bế cậu lên.
Phập một tiếng dương v*t thâm tím đâm vào sâu hơn, Hàn Diệc hét lên và quấn chặt hai chân quanh eo người đàn ông, đôi mắt mờ mịt sương mù.
"Đừng... Sẽ thấy..."
Trần Túc hôn cậu, va chạm một hồi khiến hoa huy*t ướt át của cậu nhuốm màu sắc rực rỡ.
Hàn Diệc mở mắt ra ôm lấy vai người đàn ông rêи ɾỉ, chiếc cổ gầy tạo thành một vòng cung mỏng manh. Giọng nói của y khàn khàn, thở hổn hển bên tai cậu: "Bé cưng, kêu đi."
"Đừng nhịn nữa, hãy gọi đi. Tôi thích nghe giọng nói của em."
Hàn Diệc xấu hổ đến nỗi co quắp ngón chân lại, giữa ban ngày ban mặt mà y vẫn không buông tha cho mình, cậu ôm chặt lấy người đàn ông rồi cất tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
"A." Người đàn ông cười khẽ, phần thân dưới đột nhiên đẩy lên trên không ngừng ma sát vào khối thịt mềm mại ở sâu trong hoa huy*t.
"A... ừm..."
Hàn Diệc rốt cục nhịn không được kêu lên một tiếng, cậu nhíu mày, nước mắt nơi khóe mắt sắp rơi xuống làm người đàn ông càng nhìn càng nhộn nhạo.
Toàn thân cậu mềm nhũn và hoa huy*t co rút nhanh chóng, siết chặt lấy dương v*t khiến y không thể động đậy.
Trần Túc kêu lên một tiếng, thấp giọng cười nói: "sướиɠ vậy sao? Để tôi xem..."
Nói xong y đè Hàn Diệc xuống vườn hoa, hoa cỏ đều bị bọn họ đè nát. Lưng của Hàn Diệc cảm thấy hơi ngứa, nhưng rất nhanh cậu đã không còn thời gian để ý tới nữa.
Cậu mở to mắt, trước mặt là Trần Túc nở nụ cười dịu dàng và cũng xấu xa, y nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu và hôn lên mu bàn chân...
Oanh một tiếng, Hàn Diệc giống như một con tôm bị nấu chín có toàn thân đỏ bừng.
"Ưm...đừng, bẩn..."
"Không bẩn."
Y hôn từng chút một lên bắp chân của cậu rồi nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, dụi cái quy đầu sưng tấy vào cái miệng huyệt ướt đẫm nước.
"À, chảy nhiều nước như vậy chắc sướиɠ lắm."
Y mỉm cười cúi xuống hôn lên âm vật căng tròn và hồng hào của cậu.
"A a..."
Hàn Diệc vùng vẫy dữ dội, trước mặt là trời xanh mây trắng nhưng cậu lại mở rộng hai chân mặc cho người đàn ông liếʍ láp cơ thể của mình, xấu hổ đến mức làm cậu phát khóc.
"Không được, không... Ưm a..."
"Trần Túc... đừng liếʍ..."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, trên môi y đã dính vệt nước sáng bóng. Hàn Diệc nhìn thấy càng cảm nóng mặt hơn.
"Có sướиɠ không?"
Người đàn ông hỏi lại.
Hàn Diệc nức nở nhìn y rồi cắn môi im lặng, bộ dáng cố kiên cường có chút đáng thương.
Trần Túc không nhịn được bật cười, lại cúi người ngậm lấy núm vυ" non mềm nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy, y khe khẽ thì thầm: "Con cũng đã có rồi, mà em còn thẹn thùng vậy sao?"
Hàn Diệc đột nhiên quay mặt sang một bên như thể không chịu nổi lời nói đột ngột của người đàn ông, vừa ngại ngùng vừa bối rối.
Trần Túc tiếp tục để lại những dấu vết sáng chói trên bộ ngực trắng nõn của cậu, nhìn thấy cậu run rẩy cả người thì nhấp hông đẩy dương v*t về phía trước, tiếng rêи ɾỉ của cậu cũng môi lưỡi của y chặn lại.
Hành động tấn công nhanh chóng trực tiếp tước đi hơi thở của Hàn Diệc.
"Không..."
Giữa những bông hoa, hai thân hình quấn quýt vào nhau. Một cơn gió thổi lên làm vô số cánh hoa bay phấp phới, hòa cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào trôi đi về nơi xa.
***
Trần Minh bị thương chắc chắn là người khổ sở nhất.
Hắn chỉ đành bất lực nhìn anh trai bế người mà bọn họ vất vả lắm mới tìm thấy đi vào phòng tắm, kế đó những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng và tiếng nước nhớp nháp vang lên.
Còn hắn chỉ biết bế con, trên vai quấn băng dày cộp, mặt ủ rũ nhìn ra ngoài cửa.
Đợi đến khi tiếng nước lắng xuống và cửa phòng tắm mở ra, Trần Túc mới bế thiếu niên đang ngủ say đi ngang qua hắn, khiến hắn cảm tưởng như thể mình vừa ăn một cân chanh vừa chua vừa chát.
Tại sao anh trai có thể làm bất cứ điều gì y muốn với Hàn Diệc, còn hắn ăn một phát đạn còn phải giả vờ ốm yếu để được thân mật với cậu?
Có cần thiên vị như vậy không?
Thế nhưng hắn không biết rằng sự thiên vị thực sự còn nhiều hơn thế.
Khi Hàn Diệc lần đầu tiên ngoan ngoãn dựa vào trong vòng tay hắn, giống như một con mèo ngoan ngoãn nhẹ nhàng dụi vào người hắn. Hắn còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy cậu chỉ vào bản thiết kế sân chơi trẻ em dễ thương rồi nói với hắn.
"Trần Minh... chúng ta có thể xây dựng một công viên giải trí khác trong thôn được không?"
Cậu ngẩng đầu lên với đôi mắt ướt át, giống như một viên đá quý trong suốt sáng chói đến mức không cần chà lau.
Trần Minh ngậm vành tai của cậu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi còn đang thắc mắc sao em lại ngoan ngoãn như vậy?"
"Ở trong mắt em thì tôi chỉ là một tên nhà giàu ngu xuẩn chỉ biết tiêu tiền thôi chứ gì, chỉ cần em dỗ dành thì tôi sẽ xây công viên giải trí thiệt sao?"
Dường như trong lòng bạn học nhỏ, thôn làng đứng nhất, học hành đứng thứ hai, con cái cùng lắm chỉ đứng thứ ba.
Có lẽ cậu còn không cho anh em một vị trí trong lòng!
Biết được điều này khiến Trần Minh vô cùng chán nản, nhưng hắn biết rằng nếu Hàn Diệc là con lừa nhỏ ngu ngốc và vụng về, thì việc khiến dân làng có cuộc sống tốt hơn sẽ là củ cà rốt treo trước mặt con lừa cứng đầu này.
Chỉ có như vậy cậu mới chịu tiến lên hai bước, chỉ cần cậu chịu đi thì sẽ có một ngày bước được tới mặt bọn họ.
Rõ ràng là mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi, nhưng nhìn vào tình cảnh hiện tại cũng không là ai kiểm soát ai.
Trần Minh không cam lòng cắn vào bờ vai mềm mại của cậu, rồi lẩm bẩm không vui khi nghe thấy tiếng kêu đau của cậu: "Em không đi tìm Trần Túc bởi vì tôi dễ dụ hơn đúng không?"
Hàn Diệc chột dạ nên liếc nhìn sang hướng khác, Trần Minh thấy biểu cảm này của cậu nên càng buồn bực hơn. Hắn dùng một tay cởi quần của câu ra rồi lật người cậu lại mặc cho cậu kêu la thế nào, tách hai chân cậu ra rồi nhấp dương v*t thô cứng vào trong hoa huy*t.
Hàn Diệc thấy hắn không vừa ý liền muốn xông vào, da đầu tê dại, trực tiếp muốn trốn thoát khỏi hắn.
"Trần Túc nói anh không được, không được..."
Cậu kéo chiếc áo sơ mi chỉ đủ che được đôi chân trần của mình lên, lắp bắp định giải thích nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Trần Minh thì sợ đến mức nói được.