Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
hoa huy*t vừa ướt vừa mềm, Hàn Diệc thở hổn hển lên xuống, cắn mím môi thấp giọng nhắc nhở.
"Không, đừng xuất tinh ở đó..."
Không có bao cao su trong tay nên lần này Trần Minh lại thành công xuất tinh vào trong. Hàn Diệc cố kiềm nén cơn cực khoái trong cơ thể để quan sát người đàn ông, không cho hắn xuất tinh vào trong nhưng còn bị hắn đe dọa.
"Bạn học nhỏ, em có biết không được phân tâm lúc làʍ t̠ìиɦ không?"
Nói xong lại nâng hông lên làm người nọ kêu lên như mèo kêu, dịu dàng mềm nhũn đến mức cào vào trái tim hắn.
Chết tiệt, rất muốn đè cậu xuống và ** thật mạnh.
Trần Minh thầm lẩm bẩm trong lòng, băng gạc trắng trên vai đã thấm vết máu nhưng hắn cũng không nhíu mày, chỉ nghiến răng rêи ɾỉ khi thiếu niên run rẩy dùng hoa huy*t siết chặt dương v*t.
"Kẹp chặt quá, hoa huy*t thiếu ***..."
Hàn Diệc xấu hổ vì những lời thô tục của hắn, trên mặt có chút đáng thương.
"Tôi không còn sức lực..."
Cậu cử động đầu gối đau nhức rồi run rẩy muốn đổi tư thế, nhưng cũng bởi vì đổi tư thế nên dương v*t trong cơ thể lại cọ xát vào hoa huy*t mẫn cảm, làm cậu không nhịn được rêи ɾỉ lên một tiếng và trực tiếp ngã vào trong vòng tay người đàn ông.
Hai má cậu bao phủ một màu ửng hồng, hốc mắt ươn ướt và hơi thở hổn hển, vừa mới trải qua một lần cực khoái nho nhỏ khiến tay chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy.
Trần Minh nheo mắt lại, dương v*t chưa xuất tinh không thể để yên lâu hơn được nữa nên hắn nhấp hông ra vào trong hoa huy*t ướt đẫm.
"Uh... ưm... đừng cử động..."
Hàn Diệc khẽ rêи ɾỉ trong vòng tay hắn, cố gắng giữ lấy hắn không cho hắn cử động. Nhưng cậu vừa chạm vào người đàn ông thì hắn lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cậu phải sợ hãi buông tay ra.
Hiển nhiên động tác phía dưới của hắn chưa từng dừng lại mà thậm chí càng lúc càng kịch liệt, nhưng trên khuôn mặt hung ác kia lại lộ ra vẻ đau khổ.
"A... Tôi đụng vào vết thương."
Hàn Diệc bực bội rút tay về rồi vùi đầu vào trong vòng tay của người đàn ông, nước mắt lưng tròng chịu đựng những cú thúc càng lúc càng nhanh của hắn.
Bên tai liên tục vang lên tiếng nước nhớp nháp, chính là nước dâm chảy ra lênh láng từ chỗ kết hợp của hai người. dương v*t đút vào trong hoa huy*t phát ra tiếng phụt phụt làm tiếng nước vang lên càng vang dội hơn, hoa huy*t đỏ tươi cũng đã ướt sũng nước
"Ư..."
"Chậm, chậm..."
"Chậm lại có làm em sướиɠ hơn không?"
Trên trán Trần Minh chảy ra một lớp mồ hôi không biết là do vết thương đau hay là do nóng, trông cực kỳ ngông cuồng và đa tình.
Mãi đến khi hắn xuất tinh, Hàn Diệc mới hoảng hốt nhổm người dậy cố gắng rút dương v*t căng phồng của người đàn ông ra khỏi cơ thể mình. Không ngờ lại bị một bàn tay to lớn siết chặt lấy eo như đang ghim chặt con mồi không cho phép cậu thoát ra, cố định cậu vào cây dương v*t nóng bỏng kia.
"A... đừng... không, không..."
Hàn Diệc sắp sửa bật khóc, cố gắng muốn bò xuống khỏi eo người đàn ông.
Hắn kề sát mái tóc mềm mại của Hàn Diệc, hôn một cái: "Nhìn em sợ thế nào kìa, ngốc quá!"
Hàn Diệc sửng sốt rồi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.
Trần Minh tức giận cười to, nhéo mặt cậu: "Cái gì? Em còn không tin tôi luôn sao?"
"Anh từ khi nào... Còn tôi, tôi không biết..."
"Có cần tôi nói cho em biết không?" Trần Minh nhìn cậu một cái sau đó ác độc cười nói: "Em sợ đến mức làm hoa huy*t siết lại rất chặt, tôi ** rất sướиɠ thì cần gì nói cho em biết?"
Hàn Diệc không nói nên lời, vừa tức vừa bực, trực tiếp đứng dậy khỏi người hắn.
Hàn Diệc đỏ mặt vội lấy tay che lại. Nhưng đáng tiếc bây giờ cậu đang khỏa thân, đưa tay che nửa thân dưới khi hai chân đang banh ra trông cực kỳ quyến rũ.
dương v*t của Trần Minh chưa mềm xuống lại có xu hướng cương cứng trở lại.
Hắn khịt mũi cười nặng nề: "Cục cưng, em không phải đang dụ dỗ tôi sao?"
Hàn Diệc ngượng ngùng đến mức không nói ra được bất cứ điều gì, định khép chân xuống giường nhưng lại bị người đàn ông nắm eo kéo lại.
"A, anh, anh buông ra..."
Hàn Diệc kinh ngạc nhìn băng gạc dính máu trên vai hắn, giãy giụa: "Chảy máu rồi, thả tôi ra, máu chảy ra hết rồi..."
"Vậy nên em đừng đi lung tung nữa."
Trần Minh kéo cậu thành tư thế quỳ xuống, bàn tay to lớn ấn vào cặp mông tròn của cậu không cho cậu chạy thoát. dương v*t gân guốc và xanh tím nhắm ngay vào hoa huy*t vẫn còn đang mấp máy.
Hắn hít sâu một hơi, nhếch miệng cười nói: "Vì báo đáp em đã đút nước cho tôi, tôi cũng sẽ đút em ăn thật no."
Hàn Diệc cố sức quay đầu lại, tức giận nói: "Không, không phải ừm..."
Hàn Diệc không thốt lên được lời nào bởi những cú va chạm mãnh liệt từ phía sau, chỉ có thể kêu ra những tiếng rêи ɾỉ và nức nở.
"Gọi tên tôi đi..."
Hàn Diệc nắm lấy bàn tay người đàn ông, rồi khóc lóc gọi tên của hắn.
"Trần, Trần Minh... Trần Minh..."
Đúng, chính là thế này.
Dùng thân thể chấp nhận tôi, dùng tiếng nói gọi tên tôi.
Một cảm giác thỏa mãn chưa từng có bao trùm lấy hắn, hắn giống như một vị vua đứng trên đỉnh núi, chỉ có người ở trước mặt mới có thể khiến hắn cam tâm cúi đầu.
"Chồng đang ** em, em có sướиɠ không? Có sướиɠ không?"
***
Khi Trần Túc đến, Hàn Diệc đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt cậu ửng hồng, nằm trong lòng Trần Minh ngủ ngon lành. Trên hàng mi cậu còn đọng giọt nước mắt và lông mày hơi cau lại, nhìn có chút đáng thương.
Vai của Trần Minh đã được thay băng gạc mới tinh, quấn rất chặt nên không thể nhìn ra trước đó vết thương đã bị chảy máu.
Trần Túc liếc nhìn hắn, đặt đôi chân trần của Hàn Diệc vào lại trong chăn.
Sau cuộc ân ái mùi tanh trong phòng đọng lại thật lâu, Trần Minh lười biếng vỗ về Hàn Diệc rồi nhìn Trần Tố nhướng mày, "Xử lý xong rồi?"
Trần Túc đưa tay vén mái tóc mai của Hàn Diệc ra sau tai, ánh mắt rơi vào khóe mắt đỏ bừng của cậu.
"Đừng làm em ấy mệt nữa."
Trần Minh trợn mắt ngoác mồm, hừ lạnh một tiếng: "Vết thương này đâu phải nhỏ bé, dù gì cũng phải cho em nếm được ít ngon ngọt."
Trần Túc thậm chí còn không thèm nhìn hắn, lấy một tấm khăn trải giường sạch bọc lấy cậu rồi bế Hàn Diệc vẫn đang ngủ say ra khỏi vòng tay của Trần Minh, quấn chặt cậu từ trên xuống dưới và bế cậu đi.
"Anh đang làm gì thế..."
Trần Minh muốn bước tới để ngăn y lại, nhưng vô tình làm ảnh hưởng đến vết thương nên đau đến mức trợn mắt lên.
Trần Túc liếc hắn một cái, "Người bị thương phải cho ra dáng bị thương, mấy ngày tới em lo tĩnh dưỡng đi."
"Này anh......"
Không để ý đến Trần Minh ở sau lưng mắng chửi, Trần Túc bế người vào lòng chậm rãi đi xa.
Y đưa người đang ngủ đến nơi ở mới của họ.
Đó là một biệt thự giáp núi có tầm nhìn hướng về biển và một vườn hoa rộng lớn, biệt thự được xây dựng dưới chân núi cách xa thành thị xô bồ, nên toát ra một vẻ yên tĩnh mà tao nhã.
Rất phù hợp cho gia đình của họ sinh sống.
Trong lúc Hàn Diệc còn đang ngủ say đã bị người đàn ông bế lên, đi về phía nơi ở tương lai của mình.
Cậu tỉnh dậy vì tiếng sóng biển.
Cậu mở mắt ra chỉ thấy trước mắt bốc lên hơi nước, chóp mũi thoang thoảng ngửi thấy hương bạc hà, thân thể được nước ấm rửa sạch khiến cậu cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.
Một bàn tay to đang đặt ở trên eo cậu nhẹ nhàng xoa bóp, giúp cơn đau nhức sau khi làʍ t̠ìиɦ giảm bớt rất nhiều. Nhưng toàn thân cậu vẫn mềm nhũn nằm ở trong lồng ngực người đàn ông, toát ra một cảm giác lười biếng từ trong xương cốt.
"Dậy rồi à?"
Hàn Diệc chớp mắt nhìn phòng tắm rộng rãi sạch sẽ và khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, trên mặt cậu lộ ra vẻ hoang mang.
"Đây là đâu..."
Trần Túc vuốt ve những ngón tay mềm mại của cậu rồi hôn nhẹ lên bờ vai trần của cậu, thấy cậu có chút nao núng liền cười nói: "Đây là nhà mới của chúng ta, em có thích không?"
"Nhà mới?" Hàn Diệc lẩm bẩm, nhất thời cảm thấy hoang mang.
"Phong cảnh ở đây rất đẹp, phòng cũng rất lớn rất thích hợp cho em và con." Trần Túc ôm cậu vào lòng, kề sát vào mái tóc cậu rồi nhẹ nhàng nói: "Phía sau biệt thự có một vườn hoa rất lớn, em có thể trồng một số loại hoa mình thích, sau này tôi sẽ cùng em đi ngắm hoa."
Hàn Diệc vẫn còn ngơ ngác không nói nên lời.
Nhà mới?
Cậu đã ra khỏi ký túc xá rồi sao?
Cậu nhìn phòng tắm sạch sẽ sáng sủa trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang.
Thế thì, chuyển từ cái lồng kia sang cái lồng này, thậm chí thời hạn còn bị kéo dài ra?
Sau này thì sao? Khi nào cậu mới được rời đi?
Nước ấm cũng không cách nào làm ấm thân thể, cậu chậm rãi cuộn mình trong lòng Trần Túc, bất lực ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình.
Trần Túc ngồi phía sau ôm lấy cậu, hơi nhẹ nhẹ tựa như lông vũ, an ủi cậu: "Đừng sợ, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, một lần nữa ở chung hòa thuận với nhau nhé."
Hai cánh tay dài dang ra ôm lấy cậu như đôi cánh, nắm lấy tay cậu và đan những ngón tay của hai người vào nhau.
Đó là một tư thế cực kỳ che chở, mang lại cho cậu cảm giác an toàn mà cậu muốn.
"Không, không..." Cậu vẫn giãy giụa, lắc đầu phản bác: "Không công bằng, không công bằng chút nào."
Trần Túc ở bên tai cậu cười khẽ, "Bé ngốc à, tôi chỉ muốn gia đình chúng ta ở chung với nhau thôi, tại sao lại không công bằng chứ?"
Người đàn ông đưa ra ví dụ cho cậu: "Thôn làng sẽ ngày càng phát triển hơn và việc học của em sẽ sớm hoàn thành, đây không phải là điều em muốn sao?"
"Em còn có một đứa trẻ đáng yêu với chúng tôi nữa đấy, điều đó không tốt sao?"
Hàn Diệc có chút bối rối, cậu cảm thấy những gì người đàn ông nói là sai.
"Tôi có thể sống tốt một mình..."
Chưa kịp nói hết đã bị người đàn ông cắn vào vai như một hình phạt, tuy không đau nhưng Hàn Diệc sợ quá không nói được nữa.
"Nếu em đi thì con và chúng tôi biết phải làm sao đây?"
"Em nỡ lòng nào để đứa bé mất mẹ?"
Hàn Diệc đỏ mặt, ấp a ấp úng giải thích: "Tôi không phải mẹ..."
"Không!" Trần Túc nghiêm túc sửa lại, "Em là ngươi sinh ra con và nuôi nấng con, em là mẹ ruột của con, là ba của con."
Trần Túc ôm lấy cậu và khẽ thở dài.
"Ở lại đây đi."
"Đừng đi, ở lại đi, được không?"
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.