Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Hàn Diệc vốn là một học sinh nghèo ở trên núi, cha mẹ đều đã qua đời nên cậu lớn lên nhờ làng xóm giúp đỡ, dân làng cùng nhau hợp sức gửi cậu xuống núi để đi học ở thành phố lớn.
Vào ngày khai giảng cậu vô tình bị tách khỏi đội ngũ tân sinh viên, vì không quen với quy trình nên đành đi một mình đến ký túc xá được phân công. Đó là một ký túc xá bốn người sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng hiện tại chỉ có hai anh em sinh đôi ở đó.
Hàn Diệc thận trọng đứng ở cửa ký túc xá, cúi đầu chào người bên trong, "Xin chào, xin chào... Tôi là bạn cùng phòng mới, tôi tên là Hàn Diệc."
Hai anh em ngạc nhiên nhìn nhau, Trần Minh nhướng mày, còn Trần Túc lại nhìn chiếc túi dệt màu xanh quân đội mà Hàn Diệc đặt ở cửa nhưng chỉ cau mày mà không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Trần Minh lên tiếng trước, hắn lười biếng gác chân dài trên bàn trong khi trên mặt nở nụ cười gian xảo: "Bạn học nhỏ, cậu vào nhầm ký túc xá rồi."
Mặt của Hàn Diệc đỏ bừng, đứng ở cửa chần chờ nói: "Tôi thấy trên phiếu ghi phòng 503..."
Trần Minh khịt mũi, xoay một chùm chìa khóa xe trong tay và sốt ruột thúc giục Trần Túc: "Anh mau tìm người hỏi xem chuyện gì xảy ra, ai to gan dám đưa tân sinh viên vào ký túc xá của chúng ta vậy."
Hàn Diệc bị giọng điệu của Trần Minh làm cho sửng sốt, thầm nghĩ bạn học này thực sự rất khó ở chung và cảm thấy hối hận khi đến đây một mình.
Ánh mắt của Trần Túc rơi vào trên người Hàn Diệc, nở nụ cười dịu dàng nói: "Tân sinh viên làm thủ tục xong chưa?"
Hàn Diệc có chút ngượng ngùng: "Vẫn chưa."
Trần Túc suy nghĩ một lúc và nói: "Để tôi giúp em."
Hàn Diệc mở to mắt ngạc nhiên, thầm cảm thấy vui mừng khi biết bạn học trước mặt tuy có gương mặt giống với người kia nhưng lại có tính cách cực kỳ dịu dàng.
Xem ra bạn học này dễ kết thân hơn.
Trần Minh lạnh lùng đảo mắt từ phía sau, hừ một tiếng chế giễu.
Trần Túc hỏi xung quanh mới biết Hàn Diệc thực sự là một thành viên mới của phòng 503, lúc này cũng trông có chút không vui. Trần Minh đứng dựa vào hành lang, tuy sắc mặt vẫn như cũ nhưng lại có thêm vài phần thiếu đứng đắn: "Thì sao chứ, kêu người chuyển ra ngoài đi."
Ánh mắt Trần Túc trở nên u ám, "Tối nay hắn vẫn phải ở ký túc xá."
Y bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ đến mức không thể chịu đựng được bất kỳ ai khác ngoài người nhà tham dự vào cuộc sống của mình.
Trần Minh nói: "Vậy anh về nhà đi, tối nay em ở ký túc xá."
Trần Túc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi với sắc mặt khó coi, cầm lấy giấy báo nhập học của Hàn Diệc và dự định sáng sớm mai sẽ tìm người xử lý việc chuyển phòng.
Buổi tối.
Hàn Diệc vừa đến một môi trường mới có vẻ vô cùng phấn khích. Trần Minh vẫn chưa trở về từ tiệc liên hoan, vì vậy cậu thoải mái tắm rửa trong ký túc xá rộng rãi và sáng sủa, rồi thu dọn giường của mình sạch sẽ chỉnh tề. Cậu là nhóm sinh viên đầu tiên đến báo danh trong khi còn ba ngày nữa tân sinh viên mới bắt đầu nhập học, cậu định trong ba ngày này sẽ vạch ra kế hoạch học tập và cuộc sống tương lai.
Khi Trần Minh trở lại đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Hắn nhíu mày thầm rủa tên nhà quê kia dám vào phòng tắm mà không có sự cho phép của họ, trong đó chứa đầy đồ dùng cá nhân của hai anh em, ai biết tên nhà quê có lén lút sử dụng hay không. Mới nghĩ thôi mà toàn thân hắn đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hắn cởi áo khoác rồi tung một cú đá mạnh vào cửa phòng tắm.
Thiếu niên đang tắm hốt hoảng quay người, sau khi cởi bỏ bộ quần áo cũ kỹ xấu xí dưới ánh đèn ấm áp cơ thể trần truồng của cậu trắng nõn và thon thả đến không ngờ.
Vòng eo nhỏ, cặp mông tròn và hai chân mảnh khảnh.
Các đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước làm cho ửng hồng, thoạt nhìn giống như một cậu nhóc hơn là một sinh viên mới bước vào thế giới người lớn.
"A!" Cậu hoảng sợ hét lên và trốn sau rèm tắm.
Trần Minh sửng sốt chớp mắt, đầu óc còn chưa tỉnh táo vì rượu khiến hắn còn đang nghĩ đến cảnh tượng thoáng qua vừa rồi. Hắn nghĩ mình đã bị hơi nước trong phòng tắm làm nóng người, trong cơ thể bỗng có ngọn lửa nóng hừng hực đang dâng trào.
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm rèm tắm đang run lên nhẹ nhè.
"Ai cho cậu vào phòng tắm? Mau cút!"
Hàn Diệc kinh hãi.
Cậu run giọng nói: "Xin, xin lỗi, tôi đi ra ngoài ngay..."
Trong khi nói chuyện cậu đưa tay lấy bộ quần áo ở phía bên kia, cơ thể vẫn đang trốn sau bức rèm tắm. Truyện Quân Sự
Trần Minh không vui tặc lưỡi, "Đều là đàn ông, trốn làm gì?"
Người phía sau rèm tắm im lặng không dám nói lời nào, tiếp tục trốn bên trong mặc quần áo. Cuối cùng cũng mặc quần áo xong, Hàn Diệc không kịp lau khô tóc đã ôm chặt lấy bộ quần áo bẩn cúi đầu vội vàng né xa Trần Minh.
Cậu mặc một chiếc áo thun cũ đã giặt không biết bao nhiêu lần, vạt áo đã dài đến mức che khuất cả chiếc quần đùi, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra từ cổ áo rộng, và đôi chân dài miên man trắng nõn đung đưa trước mắt Trần Minh mà không chút che giấu.
Cảnh tượng thoáng qua trong phòng tắm lại hiện lên trong đầu, đầu óc có phần chậm chạp của Trần Minh từ từ tỉnh táo lại. Hắn nhìn bóng người đang trốn tránh, nghĩ tới điều gì mà liếʍ hàm răng sau rồi mỉm cười xấu xa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hôm sau, Hàn Diệc dậy sớm nhìn ký túc xá yên tĩnh, vì không dám quấy rầy Trần Minh nên cậu lẳng lặng vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cậu không muốn ở trong ký túc xá vì ánh mắt của Trần Minh khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng mặt khác cậu cũng không có nơi nào để đi nên cứ lang thang trong khuôn viên trường. Cậu mua chiếc bánh bao rẻ nhất trong nhà ăn, sau đó ngại ngùng lấy thêm ba bát súp rau miễn phí dưới ánh mắt ngạc nhiên của dì múc cơm.
Mức sống ở các thành phố lớn quá cao, buộc cậu phải sống tằn tiện để tồn tại và tiếp tục hoàn thành việc học của mình.
Mãi đến chiều tối cậu mới trở lại ký túc xá. Đèn trong phòng bật sáng, Trần Túc cũng đã trở về và đang nói chuyện với Trần Minh.
"Ăn đi." Hắn lộ ra vẻ nhiệt tình như thể người nổi giận tối hôm qua không phải là hắn.
Hàn Diệc bị ép ăn rất nhiều đồ ăn mà cậu chưa từng được ăn, vừa ngon vừa ngọt khiến bụng cậu phình ra nhưng đôi mắt vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cậu thầm nghĩ bạn cùng phòng mới không khó gần như mình tưởng tượng. Sau đó, bạn cùng phòng mới đưa cho cậu một ly rượu. Cậu đỏ mặt từ chối, nhưng cuối cùng không thể chịu được sự năn nỉ của bạn cùng phòng nên đành phải uống một ngụm nhỏ.
Rượu có vị rất ngọt ngào, không tệ chút nào.
Hàn Diệc lại tiếp tục bị mời thêm mấy ly rượu, cuối cùng cả người mềm nhũn với hai mắt ướt át vô hại như động vật nhỏ và hai má ửng hồng.
Cậu uống say.
Trần Minh đẩy mọi thứ trên bàn xuống đất để bế cậu đặt lên trên bàn, Trần Túc cau mày nhưng không nói gì.
"Em muốn xác minh xem tối hôm qua có bị hoa mắt không." Hắn nhớ đến hình ảnh vụt qua đó, một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể làm hai mắt hắn đỏ bừng vì kích động.
Hắn cởi quần của Hàn Diệc, dù đang say rượu nhưng dường như cậu rất không muốn bị đụng chạm vào cơ thể và thậm chí còn biết đưa tay ra ngăn cản.
"Không... Không được..." Cậu vùng vẫy, cố gắng ngăn chặn Trần Minh nhưng lại bị Trần Túc cầm tay đè xuống.
Hàn Diệc đờ đẫn nhìn bạn học hiền lành, không hiểu vì sao y lại muốn ngăn cản mình. Và khi cơ thể chợt thấy lạnh cóng cũng là lúc chiếc quần của cậu bị cởi xuống hoàn toàn.
Hàn Diệc có một bí mật đã giữ kín suốt mười tám năm. Cậu là người song tính nên có hoa huy*t của phụ nữ, dù đã rất cẩn thận giấu giếm bí mật này nhưng cuối cùng vẫn bị bạn cùng phòng đè lên bàn, banh hai chân ra để lộ hoàn toàn bí mật trước mặt mọi người.
"Mẹ kiếp! Em nói mà, em không thể bị hoa mắt được..." Trần Minh tách đôi chân thon thả kia ra, mở to hai mắt nhìn cảnh tượng khác thường giữa hai chân.
dương v*t nhỏ xíu gần như không có hai hòn bi, đổi lại có thêm một khe hẹp phía dưới.
"Có hoa huy*t của đàn bà thật này..." Trần Minh vừa nói vừa đưa tay chạm vào nó.
Hàn Diệc đang ngơ ngác bỗng vùng vẫy dữ dội, dùng hai chân muốn đá bọn họ ra xa.
Trần Minh thấy thế nổi giận tát vào mặt Hàn Diệc một cái khiến cậu choáng váng đến độ mất hết sức lực.
Trần Túc cau mày: "Đừng đánh."
Trần Minh lại đè lên hai cái chân gầy trắng nõn kia lại, hung tợn nói: "Còn dám động đậy nữa thì tôi sẽ *** em ngay lập tức."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.