Editor: Dâu Tây Nhỏ
©ôи th!t của thiếu niên có chút to lớn khủng bố, nhưng cùng gương mặt hoàn mỹ kia lại càng tăng thêm sức mạnh. ©ôи th!t sẫm màu, tỏa ra hương vị giống như một cây kẹo que dâu tây. Ninh ŧıểυ ŧıểυ nuốt ngụm nước miếng, liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, sợ hãi nắm lấy nó, cô vừa chạm vào liền giật mình, thân thể chấn động, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chủ nhân của nó, lại nhìn không tới khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.
Lại liếʍ qua môi, cô đem mặt tiến sát lại gần, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếʍ phớt qua, tựa như hồi nhỏ ăn kẹo que mà mẹ mua cho. Chỉ chốc lát sau, vật kia của thiếu niên liền dính đầy nước miếng của cô, thanh âm sàn sạt liền dừng lại, Cung Đông cúi đầu, Ninh ŧıểυ Tiểulại liếʍ xuống hai cái, cảm nhận được anh nhìn mình chăm chú, cô ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt tương giao, tư thế thật quái dị.
Khóe môi Cung Đông giơ lên một chút lạnh nhạt lại mang theo vài phần tà ác " Cô cho rằng mình là mèo sao?"
" Ách?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ giống như pho tượng thiên thần, cô không hiểu rõ ý tứ của anh.
Cung Đông nhìn cô ngồi ở dưới chân mình, bộ dáng thật sự bé bỏng đòi mạng, bàn tay nhỏ còn đang nắm lấy vật nam tính của anh, nhưng đôi mắt lại ngây ngô nhìn. Cổ họng có chút khô khốc, từ sau lần ăn qua cô, không hiểu sao cô gái này liền khiến cho du͙© vọиɠ của anh bùng phát.
" Chưa liếʍ qua ba tôi bao giờ sao?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ không phòng bị anh hỏi như vậy, vẻ mặt nhất thời đỏ bừng. Đôi mắt đen của Cung Đông lướt qua một tia châm chọc " Cầm lấy nó nuốt vào, tựa như hồi nhỏ ăn kẹo que, đừng nói cô sẽ không."
Cung Đông không để ý tới cô nữa, lại bắt đầu đọc sách. Ninh ŧıểυ ŧıểυ phát ngốc một hồi, mới quỳ thẳng thân mình, hé miệng đem vật kia một tấc một tấc nuốt vào, dùng cái miệng nhỏ nhắn mυ"ŧ mát, phát ra thanh âm táp táp. Cung Đông hô hấp có chút hỗn độn, bất quá tiếng sàn sạt cũng không dừng lại. Ninh ŧıểυ ŧıểυ hút một lúc lâu, dùng đầu lưỡi liếʍ vòng quanh quy đầu, kỳ thực hương vị cũng không khó chịu lắm, thậm chí còn có mùi vị riêng biệt của thiếu niên. Chỉ là nó quá lớn, cô chỉ có thể ngậm vào một nửa.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ đè lại cái gáy của cô, nhưng bên tai vẫn vang vọng thứ thanh âm sàn sạt, Ninh ŧıểυ ŧıểυ còn chưa suy nghĩ cẩn thận có phải Cung Đông là đặc công dị năng hay không, cư nhiên còn có thể nhất tâm nhị dụng.
©ôи th!t thô dài bỗng chốc chui vào trong yết hầu của cô.
" Ô..." Cô lắc đầu muốn tránh khỏi tay anh, thoát đi cái cảm giác hít thở không thông, nhưng thiếu niên vẫn ấn chặt lấy cô, thật lâu mới nới ra.
" Khụ khụ..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ không ngừng ho khan.
" Thực sự không có tiền đồ." Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên ở phía trên đỉnh đầu vang lên. Ninh ŧıểυ ŧıểυ điều chỉnh tốt hô hấp, liền chủ động đem cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy ©ôи th!t nuốt vào.
" Coi như biết nghe lời." Cung Đông chế trụ cái gáy của cô, lực đa͙σ lần này có phần nhẹ hơn, một chút lại một chút nhấp nhô, cái miệng nhỏ mỗi lần ©ôи th!t đi vào đều bị ép căng.
Hô hấp dần dồn dập hơn, nhưng tay phải cầm bút của anh vẫn không ngừng. Ninh ŧıểυ Tiểunghĩ anh nhất định có sức mạnh kì ảo nào đó.
Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Cung Đông còn chưa đáp lại, cửa liền mở ra, Cung Chính đi vào. Ninh ŧıểυ ŧıểυ sợ tới mức thân mình co rụt lại, lui đến tận cùng bên trong góc bàn, Cung Đông xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba mình.
" Bài tập làm tới đâu rồi?" Cung Chính đến gần, nhìn sách bài tập của Cung Đông đầy rẫy các loại công thức phức tạp.
Cung Đông ừ một tiếng, ngón tay chỉ dừng một chút, rồi lại bắt đầu viết.
" Nho nhỏ đâu?" Cung Chính nhìn chung quanh.
" Đi toilet." Cung Đông cũng không ngẩng đầu lên nói.
" À..." Cung Chính gật đầu, vẫn đứng tại chỗ nhìn Cung Đông làm bài tập.
Qua một hồi lâu, Cung Đông rốt cục cũng ngẩng đầu " Còn có chuyện gì sao?"
Trong lòng Ninh ŧıểυ ŧıểυ loạn thành một đoàn, Cung Đông đối với Cung Chính rất lạnh nhạt cũng không quá lễ phép, Cung Chính lại đối với đứa con lớn này tựa hồ đặc biệt bao dung.
Quả nhiên Cung Chính nở nụ cười " Làm đi, hai đứa đừng thức quá trễ, Nho Nhỏ hôm nay đã mệt cả ngày, để cho em ấy nghỉ ngơi sớm chút."
" Được, ngủ ngon." Cung Đông lưu loát đáp lại, câu nói ngủ ngon hoàn toàn chính là lệnh đuổi khách.
Trên mặt Cung Chính có điểm xấu hổ, bất quá anh cũng quen với tính tình của đứa con này, lại nhìn cửa phòng toilet đóng chặt, anh mới rời khỏi. Nghe được thanh âm đóng cửa, Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngồi bệt trên đất, thở phào một hơi, mới vừa rồi cô bị sự khẩn trương cùng cảm giác tội lỗi ép tới không thở nổi.
Cung Đông cúi đầu nhìn cô " Ba tôi nói chúng ta làm đi, không nên quá muộn."
" Cha nuôi mới không phải ý tứ này..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ phản bác.
" Vậy có ý gì?" Cung Đông khom người xuống nhìn chằm chằm Ninh ŧıểυ ŧıểυ " Cô nói xem nếu ông ấy nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của cô sẽ thế nào?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ vừa nghe khuôn mặt liền trắng bệch. Con ngươi Cung Đông trở lên lãnh khốc vài phần " Đứng lên, tôi muốn uống sữa."
Trước kia làm sao cô lại không phát hiện ra anh là một người không biết xấu hổ.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ vừa đứng lên, Cung Đông liền đem áo ngực vén tới tận xương quai xanh, hai tay xoa nắn bộ ngực của cô.
" Lớn thêm."
Trong nháy mắt Ninh ŧıểυ ŧıểυ đỏ mặt. Cung Đông ý bảo cô nâng một bên lên, anh há mồm ngậm lấy đầu nhũ hoa mυ"ŧ vào, động tác tuyệt không ôn nhu, còn mang theo điểm trừng phạt.
" Nha... Ư..."
Cô cong thân mình đón nhận, Cung Đông vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, anh dùng đôi môi ngậm chặt lấy đỉnh đầu đỏ hồng day nhẹ, một bên quay đầu viết công thức toán, chữ viết của anh tiêu sái phiêu dật, Ninh ŧıểυ ŧıểυ lại vô tâm thưởng thức, cố hết sức nâng một bên vυ", uy đến bên miệng thiếu gia.
Anh dùng sức mυ"ŧ, khiến nụ hoa truyền đến từng trận đau đớn, anh cầm tay cô đặt xuống vật nam tính còn đang ngẩng cao đầu, Ninh ŧıểυ ŧıểυ có chút lo lắng, cầm lấy ©ôи th!t, thân thể bởi vì anh không ngừng hút mà nhẹ nhàng rung động. Rốt cục anh cũng ngừng bút, đem mặt vùi vào ngực cô, giống như con sói đói không ngừng càn quét. Ninh ŧıểυ ŧıểυ ôm đầu anh run run giống như nhành liễu trong gió.
" Không cần... Cắn... Đau..." Cô run lên, Cung Đông lại thích như vậy, giống như đứa trẻ con.
" Nếu có sữa tươi thì tốt rồi..." Anh nhìn kiệt tác của chính mình, một bên ngực của cô đã đầy dấu ấn đỏ hồng, hai quả anh đào đứng thẳng.
" Nằm lên trên giường đi."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ yên lặng hướng phía giường đi tới, nằm ngửa xuống, chiếc ga giường tối màu làm nổi lên khối thân thể tuyết trắng, phá lệ kinh diễm. Cung Đông chậm rãi đi tới, bắt lấy mắt cá chân Ninh ŧıểυ ŧıểυ, đem nơi tư mật của cô gái nhỏ phơi bày, Cung Đông thâm trầm nhìn chằm chằm nơi nhụy hoa phấn nộn, vươn ngón tay khuấy đảo.
" Ừ ừ..."
Cô mẫn cảm lui thân mình, Cung Đông bò lại gần, cùng thân thể tuyết trắng của cô quấn lấy nhau, anh lấy ra ©ôи th!t trướng đâu thẳng tắp đâm đi vào hoa huyệt, cô ưm một tiếng, cố hết sức nuốt vào, gắt gao bao vây lấy anh, kẹp chặt, hấp cắn, anh thét lớn một tiếng, bắt đầu rong ruổi, tựa như cưỡi một con nai ngây ngô, đi vào thế giới xinh đẹp.