Editor: Dâu Tây Nhỏ
Ninh ŧıểυ ŧıểυ trở lại nhà họ Cung đã là thời gian dùng bữa tối, cô đi vào nhà ăn, mấy đa͙σ ánh mắt liền chăm chú nhìn cô, chỉ có duy nhất Cung Đông vẫn không ngẩng đầu.
Nhìn đến Cung Chính đang ngồi ở trên bàn ăn, trong lòng Ninh ŧıểυ ŧıểυ cảm thấy ấm áp đồng thời nảy lên một tia xấu hổ.
Cung Chính hỏi " Nghe Cổ Di nói, mẹ con bây giờ thế nào?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ cảm kích nhìn anh cười cười " Cám ơn cha nuôi quan tâm, không có gì trở ngại."
" Vậy là tốt rồi, mau ngồi xuống ăn cơm." Khuôn mặt anh tuấn của Cung Chính tràn đầy ý cười, giọng điệu cũng dị thường ôn hòa.
" Con đã ăn rồi..."
Bữa tối cùng Ninh Tâm Như ăn, đương nhiên còn có Đường Phong, Ninh Tâm Như muốn tác hợp cho hai người ý tứ quá rõ ràng, bà cảm thấy con gái tuy còn nhỏ tuổi nhưng bằng cấp không cao công việc lại một loại, muốn sớm xuống tay. Với ý tốt đó Ninh ŧıểυ ŧıểυ cảm thấy bữa cơm vạn phần không được tự nhiên.
" Vậy ngồi xuống cùng mọi người ăn thêm một chút." Cung Chính vội nói, có thể nhìn thấy cô cũng đã tốt rồi. Ninh ŧıểυ ŧıểυ gật đầu, đi qua bên người Cung Hạ, Cung Hạ vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, mặt ở trên người cô cọ cọ.
" Chị Nhỏ, chị đi đâu vậy, em nhớ chị muốn chết."
" Em nha." Ninh ŧıểυ ŧıểυ bật cười, nhéo nhéo hai má cậu "Cũng không phải mấy ngày không gặp." Ngữ khí tràn đầy sủng nịch.
" Tuấn Tuấn." Cung Chính hô một tiếng, thanh âm không lớn, lại rất có uy nghiêm
" Đều lớn như vậy, còn ra thể thống gì."
Cung Hạ cùng Cung Chính làm mặt quỷ, sau đó buông Ninh ŧıểυ ŧıểυ ra, Ninh ŧıểυ Tiểunhìn trong chén cơm của cậu không có gì, liền nói: " Tôi lấy cơm cho cậu."
Cung Hạ ôm lấy chén không buông " Không ăn, không phải do chị Nhỏ làm đồ ăn tuyệt không ngon."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ vội vàng nhìn Cổ Di, sợ bà tức giận, không nghĩ tới Cổ Di lại cười nói " Về sau chị Nhỏ không làm bảo mẫu ở nhà chúng ta nữa, xem cậu làm sao bây giờ."
" Làm sao có thể nha, chị Nhỏ sẽ ở nhà họ Cung cả đời." Cung Hạ nghiễm nhiên nói " Có phải không, chị Nhỏ?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ đỏ mặt, gật gật đầu. Cung Hạ vỗ tay hoan hô, đột nhiên nhớ tới gì đó " Đúng rồi, ba, cho chị Nhỏ đến trường đi, chị Nhỏ nói sách giáo khoa của con chị ấy cũng chưa học qua đâu, vừa vặn học cùng con."
Cung Chính nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ, nói: " Đúng nha, gần đây ba cũng nghĩ tới việc này, để cho Nho Nhỏ cùng các con đến trường, Nho Nhỏ con thấy sao?"
Ánh mắt của anh chuyên chú nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ. Hai mắt Ninh ŧıểυ ŧıểυ sáng rực, nhưng rất nhanh ảm đạm đi xuống. Cung Chính là ân nhân của cô, giúp cô chăm sóc Ninh Tâm Như, trong lòng cô đã thật băn khoăn, nhìn lại nhà họ Cung đang cần cô, Cổ Di tuổi càng lúc càng lớn, sức khỏe cũng không được tốt, mọi việc đều giao cho cô, cô làm sao có thể chỉ nghĩ tới bản thân.
" Con... Không đi." Lời của Ninh ŧıểυ ŧıểυ vừa nói ra khỏi miệng, vài người liền sửng sốt.
Cung Chính hỏi " Thế nào, con không muốn đến trường?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nói: " Cha nuôi, con thích nấu cơm, thích chăm lo cho nhà họ Cung."
Cung Hạ liên tục lắc đầu không đồng ý " Chị Nhỏ, đi thôi, đi thôi."
Cung Chính cũng không miễn cưỡng cô " Chuyện này trước đừng quyết định sớm, dù sao cũng không vội, Nho Nhỏ suy nghĩ một chút đi."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ ừ một tiếng, việc này tính sau đi.
" Con có việc muốn nói." Cung Đông đột nhiên lên tiếng, bình thường trên bàn cơm anh rất ít khi mở miệng, lần này vừa nói đã kéo tới tất cả lực chú ý của mọi người.
" Chuyện gì?" Cung Chính lên tiếng hỏi.
" Việc ghi chép bài gần đây rất nhanh, bài vở trên lớp đa phần phải viết ngoáy, con muốn tìm một người chỉnh sửa lại, dù sao buổi tối Ninh ŧıểυ ŧıểυ cũng không có chuyện gì, muốn cô ấy giúp." Cung Đông nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ.
Cung Chính sửng sốt một chút, chợt cười nói: " Vậy còn phải xem ý tứ của Nho Nhỏ."
Khóe miệng Cung Đông cong lên một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ninh ŧıểυ ŧıểυ, thân thể Ninh ŧıểυ ŧıểυ căng thẳng, liếʍ liếʍ môi.
" Con... Con không thành vấn đề..." Trừ bỏ nói không thành vấn đề, cô cũng không biết nên làm thế nào.
" Tốt lắm, cô theo tôi." Cung Đông đứng dậy đi lên lầu, Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhìn tất cả mọi người nhưng không ai nói gì cả, đành phải đi theo.
Vào phòng, Cung Đông đã ngồi ở trước máy tính mở sách giáo khoa, thấy cô tiến vào, anh cũng không quay lại, bút trong tay đã bắt đầu viết, bề ngoài tuấn mỹ lại thêm tư thái của một học trò giỏi, thật là hình mẫu lý tưởng của các nữ sinh. Ninh ŧıểυ ŧıểυ vào phòng hơn nửa ngày mới tiến lại, đứng ở bên cạnh bàn một lát, thấy Cung Đông không phản ứng, cô mới hỏi.
" Bút... Ở đâu?"
Cung Đông cầm lấy vài quyển vở ném xuống cạnh bàn. Ninh ŧıểυ ŧıểυ cầm lấy bút mở vở ra xem, một hàng chữ viết đầy ma mị hiện lên, tự thể phiêu dật, trang vở xinh đẹp, thật khó tưởng tượng do thiếu niên mười sáu tuổi viết ra. Ninh ŧıểυ ŧıểυ đầy kinh diễm lật vài tờ, chữ viết thật sự rất dễ nhìn. Cái gì viết ngoáy, căn bản không cần phải chỉnh sửa? Cô yên lặng đem vở đặt lại chỗ cũ.
" Cái này còn phải đánh máy sao, chữ đó so máy tính đánh ra còn đẹp mắt hơn..."
Khóe môi Cung Đông khẽ cong, để sách giáo khoa xuống ngẩng đầu lên " Cô cho rằng tôi muốn cô sửa sao?"
" ..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngạc nhiên nhìn anh.
" Đồ ngốc." Cung Đông hừ một tiếng.
" Vậy.. Anh muốn tôi làm gì?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Đông chợt lóe " Lại đây."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhìn anh, cô đã đứng ở trước mặt anh, anh còn muốn cô đi qua đâu nữa?
Cung Đông còn nói: " Ngồi xổm xuống."
" Ách?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ không rõ chân tướng, nhưng bị ánh mắt lãnh khốc của anh áp bách, cô chậm rãi ngồi xổm xuống. Cung Đông vươn tay đẩy một cái, cô bị đẩy vào trong gầm bàn học, khiến cô cảm thấy hoang mang.
" Anh làm gì?" Cô nhích người về phía sau nghiêm mặt nhìn anh, lại nhìn đến thứ phồng lên giữa đũng quần thiếu niên, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
" Cô nhìn cái gì?" Cung Đông lạnh nhạt hỏi.
" Không nhìn cái gì..." Mặt cô đỏ bừng xoay đầu sang chỗ khác.
Thiếu niên cười " Nhiệm vụ hiện tại của cô chính là hầu hạ tôi, giúp tôi liếʍ cậu nhỏ."
" Sẽ quấy rầy anh làm bài tập..."
" Câm miệng." Thiếu niên lạnh mặt " Đây là mệnh lệnh của chủ nhân."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ bị dọa co rụt người lại, cả người lạnh toát. Bên tai cô truyền tới âm thanh sàn sạt, anh lại đang làm bài tập, cô ngửa đầu hoàn toàn nhìn không thấy mặt anh, chỉ nhìn thấy hạ thân phồng lớn của thiếu niên.
Cô nhận mệnh quỳ xuống, vươn bàn tay nhỏ bé tìm dây lưng, trong lúc đó thân thể mềm mại của cô không ngừng cọ xát giữa hai chân anh, không gian dưới gầm bàn cũng không lớn, hơn nữa cô lại khẩn trương, suy nghĩ cả nửa ngày mới đem dây lưng cởi xuống. Cô tha thiết trông mong nhìn một lát, mới vươn tay kéo qυầи ɭóŧ, lại suy nghĩ cả nửa ngày cũng không kéo.
" Đồ ngốc, sẽ không phải để tôi tự động chứ?" Cung Đông cúi đầu đùa cợt, nói xong anh giật mình, bản thân đã tự kéo qυầи ɭóŧ xuống dưới.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhìn vật thô dài sừng sững trước mắt, mặt đỏ tai hồng.