Editor: Dâu Tây Nhỏ
Ba người ngồi trong xe, không cảm thấy tự nhiên nhất ngược lại là Ninh ŧıểυ ŧıểυ, hai người kia phảng phất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Đường Phong một bên lái xe một bên cùng Lục Vi liếc mắt đưa tình, có khi hai người nói những câu khiến cho Ninh ŧıểυ ŧıểυđỏ mặt, rất nhanh đã về tới nhà Lục Vi đành phải xuống xe, cuối cùng bên trong xe an tĩnh trở lại, mãi cho tới nhà trọ hai người cũng chưa từng nói với nhau câu nào.
Vừa trở về Ninh ŧıểυ ŧıểυ liền chui vào phòng bếp, nhanh nhẹn rửa rau nấu cơm, chỉ chốc lát sau Tần Chí Xuyên liền theo đi lại, nhưng cũng không tiến vào, chỉ đứng ở cửa nhìn, ánh mắt phiêu du cùng bóng dáng Ninh ŧıểυ ŧıểυ bận rộn làm bữa, trong ánh mắt chậm rãi dâng lên sự thưởng thức. Ninh ŧıểυ ŧıểυ thấy anh đứng ngoài cửa, hành động cũng trở lên cứng ngắc, cảm giác tựa như sư tử đang ngồi ở ngoài kia, tùy thời điểm sẽ nhào vào.
Quả nhiên trong thoáng chốc, anh liền đi vào. Thân hình cao lớn từ phía sau ôm lấy thắt lưng Ninh ŧıểυ ŧıểυ, eo nhỏ quả thực rất dễ ôm chặt, anh ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn, hơi thở nóng bỏng phun ở trên mặt cô.
" Thật khả ái, rất có khả năng."
Hai cánh tay rắn chắc của người đàn ông siết chặt cô, thân thể cao lớn kiên cố dính sát vào cô, khiến cô cảm nhận được du͙© vọиɠ đang dần trướng lớn. Hai vành tai Ninh ŧıểυ ŧıểυ đều đỏ, cả người khẩn trương, muốn trốn tránh anh cũng trốn không thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh thân tới ướt sũng một mảnh.
" Có thể đừng quấy rối nữa không, đồ ăn sẽ không ngon." Ninh ŧıểυ ŧıểυ oán trách, lại không dám cao giọng chỉ trích.
Tần Chí Xuyên nở nụ cười, tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ, xoa xoa đầu cô nói: " Thật có tiền đồ, được được, nghe em, tôi đi ra ngoài trước, bất quá em phải làm nhanh chút, tôi đói bụng."
Một câu mang hai ý nghĩa, cuối cùng, anh ở trên má cô hôn xuống một cái. Không đến một giờ, Ninh ŧıểυ ŧıểυ liền đem năm món ăn một canh đặt lên bàn. Tần Chí Xuyên còn chưa động đũa, Đường Phong đã gắp ăn, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Tần Chí Xuyên đem một đôi đũa đưa cho Ninh ŧıểυ ŧıểυ, Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngẩng đầu nhìn anh một cái, câu nệ tiếp nhận đi, không nghĩ tới anh lại nói: " Dùng nó đút cho tôi."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhướng mày, cắn môi " Anh cũng không phải không có tay, còn muốn tôi đút...." Cô lẩm bẩm một tiếng, ŧıểυ tâm can không khỏi lớn thêm một chút, kỳ thực trong lòng cô vẫn có chút sợ quyền thế của anh.
Đường Phong ngẩng đầu: " Thế nào càng ngày càng không hiểu quy củ? Có biết đang cùng ai nói chuyện không?"
Tần Chí Xuyên vẫy tay: " Ăn đi, cậu đừng nhúng tay vào." Cười nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ " Em không muốn hầu hạ tôi? Nhưng biết sao được, tự gắp ăn tôi lại không thấy ngon, nếu em không tình nguyện, chúng ta không ăn nữa đi làm chuyện khác vậy."
Nói xong, anh chăm chú nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ, trong con ngươi mang theo đùa cợt cùng du͙© vọиɠ trần trụi. Trái tim Ninh ŧıểυ ŧıểυ bang bang nhảy dựng lên, da mặt cô rất mỏng không chịu nổi người đàn ông nhìn mình như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ ửng. Rốt cục cũng phải làm theo lời anh. Cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thức ăn đưa tới bên miệng anh, giống như hầu hạ một đứa trẻ.
Đường Phong vừa ăn vừa nói: " Nếu là Lục Vi, tôi thật lòng muốn cưới cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng dáng người thon thả kia..."
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ một cái.
" Thấy thế nào?" Tần Chí Xuyên hỏi.
Đường Phong nâng mi: " Khắp thiên hạ này đàn ông đều sẽ chết ở trên người cô ấy."
Tần Chí Xuyên lắc đầu cười to:" Lời này của cậu quả thực rất bất công..." Anh cũng không giải thích ở đây bất công là gì, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ, ánh mắt trần trụi, giống như quần áo trên người cô sớm đã bị ánh mắt của anh lột sạch. Đường Phong cười khẽ một tiếng, anh quên mất, Tần Chí Xuyên bị Ninh ŧıểυ ŧıểυ mê hoặc, cũng không biết thần kinh thẩm mỹ của anh ta có bị chập không?
" Anh muốn cưới cô ấy, nhưng chưa chắc cô ấy đã gả..."
Đường Phong nhíu mày nhìn về phía Ninh ŧıểυ ŧıểυ, Ninh ŧıểυ ŧıểυ cũng không nhìn anh, chỉ chăm chú gắp đồ ăn.
Tần Chí Xuyên lại cười to " Nói hay lắm, rất có tiền đồ."
Đường Phong hừ một tiếng: " Không biết mẹ của ai gấp gáp muốn tôi làm con rể đây."
Sắc mặt Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhanh chóng thay đổi, Tần Chí Xuyên liếc mắt nhìn Đường Phong một cái: " Bớt tranh cãi đi, ai lại cùng một cô bé tức giận làm gì."
Đường Phong im lặng ngồi ăn cơm. Ninh ŧıểυ ŧıểυ tiếp tục đút thức ăn cho Tần Chí Xuyên, anh cố ý đùa cô, cắn chặt đũa không buông, Ninh ŧıểυ ŧıểυ kéo hai cái vẫn không nhúc nhích, lại không muốn cầu anh, mặt liền đỏ ứng. Cô cũng có tính toán riêng của mình, âm thầm dùng sức kéo một cái, không nghĩ tới đúng lúc này Tần Chí Xuyên lại buông ra, thân thể Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngã về phía sau, 'bịch' một tiếng mông cô chạm đất.
Đường Phong phốc một tiếng cười to, kém chút nữa đem cơm trong miệng phun ra, Ninh ŧıểυ ŧıểυ xấu hổ muốn chết. Tần Chí Xuyên áy náy, đứng dậy.
" Sao lại thế này? Mau đứng lên, ngã có đau không?" Anh nhân cơ hội đem cô ôm lấy đặt lên trên đùi mình, xoa cái mông nhỏ của cô.
" Mau nói cho tôi biết, có bị đau chỗ nào không?"
" Tôi không sao..." Mặt Ninh ŧıểυ ŧıểυ càng đỏ hơn, lại không có lý do để ngăn cản hành động ăn đậu hũ của anh.
" Còn nói không có việc gì, đã sưng thành như thế này? Ghế dựa rất cứng rắn, vậy em ngồi trên đùi tôi đi, như vậy sẽ thuận tiện cho việc đút thức ăn hơn"
Căn bản không còn biện pháp nào khác, cô quay lưng về phía bàn, thân thể lại bị anh ôm chặt lấy, khiến cho cô nửa điểm cũng không thể động đậy. Cô xoay người gắp thức ăn, hiệu suất càng chậm, Tần Chí Xuyên ở một bên hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, bàn tay bắt đầu làm hành động xấu. Vói vào trong váy cô vuốt ve phần đùi bóng loáng.
" Thư ký Tần..."
" Thế nào, còn đau không?" Tần Chí Xuyên bao vây lấy cô, vật nam tính đè sát lấy hoa huyệt qua lớp quần áo, Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
" Tôi, tôi... Thả tôi xuống..."
" Xuống làm gì?" Bàn tay của người đàn ông ngày một thêm càm rỡ hơn.
" Tôi... Tôi ngồi ở..."
Tần Chí Xuyên nở nụ cười: " Em cứ việc ngồi đây đi, tôi muốn uống sữa của bánh bao nhỏ."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ lắc lắc thân mình trốn tránh bàn tay anh " Bánh bao nhỏ của tôi làm gì có sữa..."
" Rõ ràng có nha, em lại muốn trốn sao..."
" Không có..."
Tần Chí Xuyên bắt lấy hai khỏa vυ", " Không muốn cho tôi ăn, hả?