Editor: Dâu Tây Nhỏ
Xe ngừng lại, Đường Phong thoải mái ngả người dựa vào ghế tựa: " Đi đi, động tác nhanh nhẹn một chút, tôi không có tính nhẫn nại cao đâu."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhìn Đường Phong ngoan tuyệt giống như rắn, giọng điệu cũng không được tốt. Trong lòng cô thật không thoải mái, tốt xấu gì cơm nấu ra cũng có một phần của anh trong đó.
" Anh để cho một mình tôi đi sao? Vậy thư ký Tần anh tới đây làm gì? Nhiều thức ăn như vậy tôi muốn khiêng cũng khiêng không được nha."
Đường Phong nhướng mày nhìn cô một cái, ánh mắt kia như có điều đăm chiêu, đột nhiên anh hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống khóa cửa xe. Vừa vào trong chợ anh liền chỉ chỏ vài thứ để cô đi mua, gần nơi đó, cũng có nhiều đồ tươi ngon. Ninh ŧıểυ ŧıểυ không để ý tới anh, hướng bên trong đi vào, cho đến khi đi tới trước mặt một bà lão, dường như bà cũng quen biết cô, cùng cô chào hỏi.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngồi xổm xuống chọn mua không ít đồ ăn, sau đó đem những gói to đều đưa cho Đường Phong. Rất nhanh trong tay Đường Phong liền có rất nhiều túi màu sắc rực rỡ. Quần áo trên người anh đều là hàng hiệu, dáng người cũng nhã nhặn cao gầy, trên tay lại xách nhiều túi lớn như vậy có vẻ cực không phối hợp, dẫn tới người qua đường ào ạt nhìn chằm chằm vào anh.
Cuối cùng Đường Phong cũng không nhẫn nại được nữa " Vừa mới nói cô không ngốc, hiện tại đầu óc quăng cho chó ăn rồi sao? Đồ ăn của bà lão vừa rồi rõ ràng không tươi mới, cô nhìn xem, trừ cô ra còn có người khác mua sao?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ liếc nhìn anh một cái, muốn cười lại nhịn xuống " Bà ấy là người già cô độc, thật đáng thương, mỗi lần tôi đến đều mua đồ ăn của bà ấy."
Đường Phong nghe xong liền ngậm miệng " Đi thôi."
" Gia vị còn chưa mua đâu." Ninh ŧıểυ ŧıểυ xoay người đi sang hướng khác, Đường Phong ngẩng đầu nhìn trời, cũng đi qua. Ninh ŧıểυ ŧıểυ mua một túi bột 50 cân, để ông chủ đưa cho Đường Phong, Đường Phong bất thình lình bị ném tới một gói to, thân hình hơi lảo đảo đỡ lấy.
" Này..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ xoay mặt hướng anh cười: " Đây là nhẹ nhất rồi, còn có túi 100 cân nhưng tôi không mua." Cô lại bắt đầu chọn gia vị.
Đường Phong ngầm bi thương nhìn cô một hồi lâu, mới gọi lại một cậu thanh niên qua đường, từ trong ví lấy một ít tiền mặt, có tiền làm việc sẽ tốt hơn, anh thuận lợi tìm được một người khuân vác.Bất quá tây trang bị dính bột mì, thế nào cũng xuẩy không đi, trông có chút buồn cười.
Sau khi mua đồ xong, hai người trở lại bãi đỗ xe đã thấy Lục Vi chờ sẵn ở đó, Lục Vi thấy Ninh ŧıểυ ŧıểυ trên mặt liền có vài tia không vui, cũng không để ý tới cô nhiều, ngọt ngào gọi anh Đường.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ tự nhiên ngồi vào ghế sau. Đợi một lát, xe cũng không nhúc nhích, Ninh Tiểuŧıểυ vừa muốn hỏi, chợt nghe từ phía trước truyền đến thanh âm làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh, lại thấy Lục Vi đã thoát sạch quần áo, ngồi trên đùi Đường Phong một bên cao thấp nhấp nhô, phát ra tiếng kêu đầy yêu kiều.
" Anh Đường... Anh thật lớn nha... Vi Vi rất thích..."
" ŧıểυ tao hóa, thích muốn chết có phải không, vài ngày không làm em, nước ra nhiều như vậy..."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng cúi thấp đầu, ngăn chặn hai lỗ tai, nhưng tiếng rêи ɾỉ vẫn truyền đi vào, khiến cô khó chịu đến cực điểm, cuối cùng cô mở cửa đi ra ngoài, cách chiếc vài bước. Quá nửa ngày, cửa xe cũng bật mở, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Đường Phong đi tới, khuôn mặt nhã nhặn như có như không tràn ngập ý cười.
" Hiện tại đã biết tới cảm thụ của tôi chưa?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ lập tức hiểu được ý tứ của anh, mặt đỏ bừng, tay chân cũng chưa buông lỏng.
" Đi thôi." Đường Phong xoay người lên xe, Ninh ŧıểυ ŧıểυ theo đi lại, nhìn Lục Vi đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế phụ. Toàn bộ trong xe lan tràn hương vị tìиɧ ɖu͙©, Ninh ŧıểυ ŧıểυ mở cửa sổ xe ra, để cho không khí trong lành thổi vào, trạng thái xấu hổ vừa rồi vẫn còn chưa kịp tiêu tan, Đường Phong thật sự rất... Lục Vi cũng thật là, thế nhưng không biết hổ thẹn...
Cô lại nghĩ đến bản thân mình, cô ở trong mắt mọi người cũng không khác gì Lục Vi? Chuyện tư mật như vậy, cũng không chỉ một lần bị người khác bắt gặp.