Bên ngoài khu huấn luyện, hàng cây hương chương toả mùi hương nồng nàn. Gió thổi qua, cành lá rung rinh, tựa như những đôi tình nhân run rẩy ôm lấy nhau, phát ra âm thanh rào rạt.
Chu Trản đã cùng Thẩm Ngang luyện tập suốt cả buổi trưa. Cô đã quen với phong cách thi đấu của anh và cũng học được không ít kỹ thuật từ anh.
Trong lúc luyện tập, Thẩm Ngang không mạnh bạo như khi thi đấu. Hai người qua lại, công thủ nhịp nhàng, vừa tập trung phân tích lối chơi của nhau, vừa giữ không khí hài hòa.
Khi hoàng hôn buông xuống, toàn thân đẫm mồ hôi, Thẩm Ngang đi đến máy bán nước tự động, lấy hai chai nước khoáng rồi tiện tay ném một chai cho Chu Trản.
Chu Trản đón lấy chai nước một cách dễ dàng, sau đó lấy từ trong túi ra hai đồng xu, đưa cho Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang không thèm để ý, xách túi của mình lên, xoay người rời đi. Chu Trản đuổi theo, nhét tiền vào túi quần anh.
“Đừng tay chân lung tung!” Thẩm Ngang nhanh nhẹn lùi lại hai bước, bộ dạng kiêu kỳ y hệt một cô công chúa nhỏ.
Chu Trản mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi cười nói:
“Cảm ơn nha.”
Thẩm Ngang lườm cô một cái, rồi xoay người đi vào phòng thay đồ nam.
Chu Trản bước vào phòng thay đồ nữ, qua loa rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, cảm giác cả người trở nên thoải mái, sảng khoái.
Một nhóm nữ sinh vừa nói chuyện vừa ồn ào bước vào phòng thay đồ, không khí vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Cô ta đội chiếc mũ lưỡi trai nhìn thật quê mùa.”
“Mua ngoài phố sau trường ấy, có mười lăm tệ một cái.”
“Đôi giày thể thao kia, không biết cô ta đã mang bao nhiêu năm rồi, màu sắc bạc phếch cả.”
“Bộ đồ thể thao của cô ta từ trước đến giờ chỉ có mỗi bộ này, tôi chưa bao giờ thấy cô ta mặc cái khác.”
“Nghèo thế thì lo mà học cho tốt, chơi bóng bàn làm gì?”
“Đừng quên, cô ta còn là người tập luyện được trả lương đấy.”
“Ủy ban đoàn trả bao nhiêu cho người tập luyện vậy?”
“Nghe nói tính theo giờ, khoảng tám tệ một tiếng.”
“Tám tệ? Có mỗi chút đó thôi á?”
“Có lẽ với cô ta, thế là nhiều lắm rồi.”
“Chậc.”
Hứa An An đặt quần áo vào tủ giữ đồ, vẻ mặt đầy khinh thường:
“Một giờ tám tệ. Với trình độ của cô ta, tôi thấy ủy ban đoàn bị thiệt rồi.”
Hứa An An xuất thân từ gia đình khá giả, kỹ thuật chơi bóng lại xuất sắc. Ngay khi vừa gia nhập đội huấn luyện, cô ta đã thể hiện tài năng vượt trội. Huấn luyện viên khen ngợi cô ta không ngớt, chỉ trong vài ngày, cô ta đã trở thành "chị đại" của đội nữ sinh cấp ba.
Các nữ sinh thường tự giác hình thành nhóm và mỗi nhóm đều cần một người đứng đầu làm trung tâm để tăng sự gắn kết. Trong nhóm này, Hứa An An chính là người đó.
Những lời nói đầy sắc sảo của Hứa An An khiến các nữ sinh bật cười.
Đột nhiên, tiếng cười tắt lịm. Cửa gỗ phòng tắm “kẽo kẹt” mở ra, mọi người quay đầu lại thì thấy Chu Trản vén rèm bước ra.
Gương mặt cô không chút biểu cảm, ánh mắt nhàn nhạt.
Ồ, bị nghe thấy rồi.
Các nữ sinh liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi đầy ý tứ.
Dù nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt gặp thì quả thật không hay, nhưng may mắn là sự xấu hổ được chia đều cho cả nhóm, tính chung lại cũng không đến mức nghiêm trọng.
Khi tất cả đều làm chung một việc, nói những lời giống nhau, thì công bằng hay không, chính nghĩa hay không, tất cả đều trở thành chân lý.
Nghe thấy thì nghe thấy, có gì to tát đâu. Dù sao đông người, họ không sợ cô.
Hứa An An lên tiếng, cố ý trêu chọc:
“Người mới, chơi bóng với Ngang thần thấy thế nào?”
“Trình độ của cô thế này, có phải bị đánh đến mức tìm không ra phương hướng luôn không?”
Chu Trản cất quần áo vào túi vải trắng, xoay người bước ra ngoài. Cô không thèm nhìn Hứa An An, càng không đáp lời.
Bị phớt lờ thẳng thừng, Hứa An An cảm thấy mất mặt.
Không coi tôi ra gì à? Hứa An An sải bước đến chặn trước mặt Chu Trản, giận dữ nói:
“Người mới, tôi hỏi cô đó!”
Chu Trản ngẩng mắt lên, ánh nhìn sâu thẳm, lạnh lùng đáp:
“Tránh ra.”
Hứa An An không chịu nổi ánh mắt đó của Chu Trản, càng không chịu nổi thái độ khi cô nói chuyện:
“Nhìn bộ dạng nghèo túng của cô mà xem. Không có kim cương thì đừng đụng vào đồ sứ, những việc thế này không phải người như cô có thể làm nên trò trống gì đâu.”
Những người như cô, không có điều kiện tốt, giấc mơ cuối cùng cũng chỉ có thể bị hiện thực ép lùi.
Chu Trản từ trong ánh mắt của Hứa An An thấy rõ lòng đố kỵ đang bùng cháy.
Còn Hứa An An, từ ánh mắt của Chu Trản, nhìn thấy sự không cam lòng xen lẫn phẫn nộ.
Mười lăm tuổi, đây là độ tuổi rất sĩ diện. Những lời vừa rồi của họ khiến Chu Trản cảm thấy mất mặt. Cô không lấy sự nghèo khó của mình làm điều sỉ nhục, nhưng cũng không thể chịu nổi việc người khác lấy nó ra để chế nhạo, để làm nhục giấc mơ của cô.
Bỗng nhiên, Chu Trản đổi giọng, nói nhẹ nhàng và thoải mái:
“Không phải cô muốn biết cảm giác chơi bóng với Thẩm Ngang là thế nào à?”
Không đợi Hứa An An trả lời, cô bước lại gần, ghé sát tai Hứa An An và nói, giọng đầy ẩn ý:
“Thẩm Ngang đặc biệt dịu dàng, cô biết không?”
Rồi cô liếc qua từng nữ sinh xung quanh, khẽ nhấn giọng:
“Nhưng mà, chỉ dịu dàng với mình tôi.”
Cả đám nữ sinh đứng sững, như thể bị dội một gáo nước lạnh.
Thẩm Ngang mà lại có thể gắn liền với hai từ “dịu dàng” sao? Điều này hoàn toàn đảo lộn nhận thức của họ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình ảnh Thẩm Ngang mỗi ngày đều cùng Chu Trản làm các bài tập thể lực, thi đấu với cô, hai người vừa nói vừa cười, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.
Anh chỉ dịu dàng với mình cô.
Lông mày Hứa An An nhíu chặt. Dù cố hết sức che giấu, nhưng vẫn không thể che nổi sự tức giận và ghen ghét.
Người ta không sợ có ít, chỉ sợ không được chia đều. Họ đều là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Thẩm Ngang, nhưng anh lại chỉ đối tốt với một mình Chu Trản.
Chu Trản không chút khách khí, gạt Hứa An An sang một bên rồi bước ra ngoài. Cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tuy nhiên, ở chỗ rẽ không xa, Thẩm Ngang đang đứng dựa tường, vai mang chiếc túi thể thao, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô rời đi. Giữa đôi mày anh khẽ nhíu lại.
“Thẩm Ngang đặc biệt dịu dàng nha!”
“Nhưng mà, chỉ dịu dàng với mình tôi.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn đỏ rực qua khung cửa sổ. Trong lòng anh dường như có một cơn gió nhẹ của mùa hè vừa thoáng qua.
Hoàng hôn dần lụi tắt, bóng đêm như một tấm màn lớn che phủ khắp đất trời.
Trên con phố đi bộ của khu thương mại, đèn đuốc sáng rực, Thẩm Ngang đút tay vào túi quần, bước đi thong thả phía trước, còn Ôn Sùng thì lững thững theo sau.
“Ê.”
“Hử?”
“Cậu cảm thấy tôi dịu dàng sao?”
Ôn Sùng chớp mắt, định ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng, nhưng Thẩm Ngang đã nhanh chóng đổi ý, búng tay một cái và nói:
“Thôi đi, xóa ký ức này ngay!”
Thật là một câu hỏi khó chịu, đến bản thân anh còn thấy không chịu nổi.
Ôn Sùng nhìn bóng lưng trông thật cô đơn của Thẩm Ngang dưới ánh đèn đường, khó khăn nuốt nước bọt.
Dù từ “dịu dàng” chẳng có chút liên hệ nào với cái tên Thẩm Ngang đáng ghét trong quá khứ, nhưng đúng khoảnh khắc anh hỏi câu đó, trong ánh mắt của anh quả thực có chút gì đó dịu dàng.
Thật là kỳ lạ.
“Nghe nói cửa hàng Tam Diệp mới nhập mẫu giày chạy bộ mới, đi xem thử không?”
Ôn Sùng lên tiếng.
“Tùy thôi.”
Trông anh có vẻ đang nghĩ ngợi gì đó, thần sắc hơi lơ đãng.
Rẽ qua một góc phố, hai người bước vào cửa hàng Tam Diệp. Ôn Sùng cầm một đôi giày mới, bóp thử độ mềm.
“Đôi này thế nào?” Anh giơ giày lên hỏi Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang vẫn đứng lơ đãng trước dãy quần áo, đáp lại bằng một tiếng “Ừ.” nhạt nhẽo.
Quá hời hợt!
Ôn Sùng đặt giày xuống, bước lại gần Thẩm Ngang, nói:
“Cậu đi dạo khu quần áo nữ à?”
Thẩm Ngang chỉ hờ hững đáp một tiếng “Ừ,” rồi tiện tay nhấc lên một bộ đồ thể thao nữ màu trắng, trước sau nhìn ngắm, giơ lên so thử trước ngực mình. Sau một lúc tựa như không mấy hài lòng, anh thả nó trở lại giá.
Bộ dạng nghiêm túc dạo quanh khu đồ nữ của anh khiến Ôn Sùng trố mắt nhìn, đến mức suýt làm rơi cả lông mi!
“Ngang thần, anh…”
Thẩm Ngang lại tiện tay cầm lên một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt, đội lên đầu mình, đứng trước gương ngắm nghía trái phải. Sau đó anh quay đầu hỏi:
“Thấy thế nào?”
Ôn Sùng hít sâu một hơi, gật đầu đầy bi tráng:
“Đẹp. Trông như một tiểu công chúa.”
Rốt cuộc trên mặt Thẩm Ngang cũng lộ ra một tia ý cười hiếm thấy. Anh nhìn bóng mình trong gương, ánh mắt dịu dàng đến lạ:
“Thật không?”
“Ừ!”
Cuối cùng, Thẩm Ngang quyết định mua chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt đó. Anh bước ra khỏi cửa hàng, trông rất hài lòng, còn Ôn Sùng thì đứng phía sau, nhìn bóng dáng anh mà rợn cả người.
“Quỷ nhập người!”
“Nữ quỷ nhập người, chắc chắn rồi!”
Thẩm Ngang đi một đoạn, quay đầu lại hỏi:
“Đi phòng huấn luyện không?”
“À, đột nhiên nhớ ra mẹ tôi gọi về ăn cơm! Tôi đi trước đây!” Ôn Sùng chộp lấy cặp sách rồi chạy biến như thể trốn chạy.
“Không phải mới ăn rồi sao?” Thẩm Ngang đứng ở đầu đường, không hiểu nổi hành động của cậu ta.
Một mình anh bước chầm chậm dưới ánh trăng, cùng với cái bóng của mình, đi loanh quanh ở đầu đường đến nửa giờ, cuối cùng quyết định trở về nhà.
Nhà của Thẩm Ngang nằm ở phía nam thành phố, trong khu biệt thự bên hồ. Một ngôi nhà lớn với sân vườn rộng, mặt hướng ra hồ, dựa vào núi, cảnh quan yên tĩnh và thanh nhã, gió hồ thổi mát lạnh.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh đã thấy cảnh gia đình đang ăn tối trong không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi Thẩm Ngang vừa bước vào, cả ba người đang ăn trong phòng ăn đều đồng loạt ngẩng đầu lên: cha anh, Thẩm Nghị; mẹ kế trẻ tuổi, Kiều Hi Châu và cậu em trai học lớp 5, Thẩm Dương.
“Về rồi à?” Thẩm Nghị cất giọng trầm và nghiêm nghị.
“Ừ.”
Kiều Hi Châu ngay lập tức niềm nở, đứng dậy định lấy bát thêm cơm cho anh:
“Đói rồi phải không? Ngồi xuống đây ăn chút đi.”
“Để nó tự làm, đâu phải không có tay chân.”
Thẩm Nghị vừa nhìn thấy Thẩm Ngang, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ông vẫn còn tức giận chuyện anh rời khỏi đội tuyển tỉnh, giận đến mấy ngày nay.
“Tôi ăn rồi.” Thẩm Ngang thản nhiên đáp, cúi xuống lấy chiếc máy chơi game PSP từ dưới bàn trà, nằm dài trên sofa, bắt đầu chơi.
“Đồ vô dụng.” Thẩm Nghị nghiến răng, quát lớn:
“Không ăn thì đi mà luyện bóng! Đừng có ngồi đấy làm chướng mắt người khác!”
“Đừng giận mà.” Kiều Hi Châu nhẹ giọng can ngăn:
“Nó đã tập cả ngày rồi, về nghỉ ngơi chút cũng được mà.”
Thẩm Ngang liếc mắt về phía phòng ăn, cảm giác bọn họ dường như mới là một gia đình thật sự. Còn anh, chẳng qua chỉ như người ngoài, không thuộc về bầu không khí hòa thuận vui vẻ đó. Có lẽ cũng vì thế mà anh chẳng mấy khi muốn về nhà.
“Dương Dương lên lớp 5 rồi, học hành thế nào?” Thẩm Nghị quay sang hỏi cậu con trai út.
“Cũng ổn ạ.” Kiều Hi Châu đầy vẻ tự hào:
“Hôm qua họp phụ huynh, cô giáo còn khen bài văn của thằng bé trước mặt mọi người.”
“Ồ?” Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn Thẩm Dương:
“Dương Dương viết gì thế?”
Thẩm Dương là một cậu bé trắng trẻo, mềm mại, đường nét tinh tế. Cậu hoàn toàn không giống vẻ thô kệch của Thẩm Nghị, mà lại giống mẹ mình, trông rất thanh tú.
“Mau lấy bài văn xuống đây đọc cho ba nghe nào!” Kiều Hi Châu giục.
Thẩm Dương hí hửng chạy lên lầu, cầm bài tập làm văn xuống, đứng trước mặt Thẩm Nghị, giọng đọc to và rõ ràng:
“Người mà con kính trọng nhất.”
Giọng đọc mềm mại, dễ thương của Thẩm Dương vang lên:
“Người mà con kính trọng nhất là anh trai con, Thẩm Ngang. Anh ấy chơi bóng bàn giỏi nhất thế giới, đặc biệt lợi hại. Sau này con cũng muốn trở thành người giống như anh ấy!”
Thẩm Ngang nghe đến đây, toàn thân nổi da gà. Anh vội tăng âm lượng của máy chơi game để át đi.
“Hừ!” Thẩm Nghị lạnh lùng đáp:
“Anh con thì có gì mà học, không ra gì!”