- Ai vậy? Mau trả tôi! – Cô quay đầu lại, sửng sốt. Cái anh chàng “người gỗ” này đến đây từ khi nào? Chết rồi, không cần biết, trước hết phải lấy lại điện thoại đã!
- Mau trả cho tôi! – Cô nhón chân nhảy lên nhưng không với tới, cũng không kéo được cánh tay mà anh ta đang giơ lên cao.
“Người gỗ” đáng ghét! Sao mà cao tới những một mét tám, khiến cô bỗng cảm thấy bất bình với cái chiều cao hạn chế một mét năm tám của mình.
Anh ấn ấn vào đầu cô, ra hiệu bảo cô im lặng, sau đó ngón tay vô cùng điêu luyện tìm vị trí ảnh trên máy, nhấn nút “xóa toàn bộ”.
Tóc cô rất mềm mại, khi chạm vào cảm giác thật tuyệt, từ mái tóc còn tỏa ra một thứ mùi dịu ngọt. Không biết là dùng dầu gội nhãn hiệu gì?
Lạ thật, rõ ràng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai nhưng hai người không hề cảm thấy xa lạ chút nào. Có lẽ là do khi kết thúc cuộc gặp mặt ngày hôm đó, cô đã nói câu “Thì ra… anh là một người què!”, anh rất ít thấy kiểu con gái mồm mép bộc tuệch thế này, cho nên, cũng không cần khách khí với cô ta làm gì.
- Anh, anh… cái đồ què này! – Điệu bộ tức giận muốn chửi người của cô, rõ ràng lời rất gay gắt nhưng thốt ra lại mềm nhũn.
Rõ ràng là đang rất tức giận, nhưng lại có chút giống với đứa trẻ đang làm nũng.
Coi như cô cũng biết điều, biết rõ là mình đuối lý mà! Cũng may, điện thoại của cô và anh là cùng một kiểu, nên mới có thể nhanh chóng mà xóa ảnh một cách dễ dàng.
Cô thất vọng nhìn vào chiếc điện thoại đang hiển thị hình ảnh trống của mình, money ơi, sao lại tự mọc cánh bay đi thế! Cô cúi đầu, thấy thế giới thật là ảm đạm.
Đồng lương ít ỏi của cô, mỗi tháng đều phải dành cho hàng đống việc như mua sắm, tụ họp bạn bè đồng nghiệp, lại thêm tiền thuê nhà, do đó đến tiền ăn uống hàng ngày cũng phải cắt giảm.
Ai bảo cô mới mười tám tuổi đã hùng dũng tuyên bố với bố mẹ là mình đã lớn, việc tự lực cánh sinh không phải là mộng tưởng nữa chứ?
Mấy năm nay, cô phát hiện mộng tưởng đã không còn là mộng tưởng, nhưng mà chất lượng cuộc sống của cô thì không còn như “thời trẻ” nữa. Tuy không phải kiểu con gái chỉ vì muốn mua một chiếc túi hàng hiệu mà có thể ăn mì đến mấy tháng ròng, nhưng cô cũng có cái sở thích phù phiếm của tuổi trẻ, quần áo đẹp, túi xách đẹp, có người con gái nào là không thích? Có người con gái nào không bị mê hoặc bởi thời trang, cho dù có không mua đồ hiệu, nhưng để thường xuyên thay đổi thì cũng cần tiêu một món không nhỏ. Những thứ này đều cần đến money!
Tại sao bị cô chửi là đồ què mà anh không tức giận chút nào? Là vì anh không muốn so đo với “trẻ con” sao?
Mục đích đã đạt được, anh cũng không cần lãng phí thời gian bên cô bé “trẻ con” này nữa, anh cười như chưa có chuyện gì xảy ra, theo thói quen, bỏ điện thoại vào túi áo, xách cặp, rời khỏi bệnh viện.
Cái chân bị thương, bước đi vẫn còn đau một chút.
Anh tự thề với mình, sau này bất luận cấp trên có ép buộc, dụ dỗ thế nào thì cũng nhất định không nhận các vụ án liên quan đến nữ minh tinh, những điều thị phi của những người này quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ bị vạ lây.
May mắn thay, số anh hôm nay không tồi, thấy “trẻ con” có vẻ dễ thương định qua chào hỏi, ngờ đâu đã kịp thời ngăn chặn được một vụ rắc rối. Thế nhưng, vừa bước được vài bước, anh phát hiện “trẻ con” đang lẽo đẽo theo anh với vẻ rất không cam tâm, cái vẻ mặt vừa oán trách vừa giận hờn này thật giống với con Tiểu Lang nhà anh.
- Cô…? – Sao cô ta lại đi theo anh chứ?
- Điện thoại, trả tôi! – Tay cô chìa mạnh về phía trước.
Tuy làm việc không tốt nhưng cô không thể im lặng để chiếc điện thoại mới mua bị lấy đi một cách oan uổng như thế được.
Ngớ ra một chút, cuối cùng anh cũng hiểu ra. Điện thoại!
- Xin lỗi! – Anh vội vàng sờ vào túi áo, quả nhiên, trong đó có hai chiếc điện thoại giống nhau như đúc.
Anh móc ra một chiếc, đưa trả cho cô.
- Tạm biệt! – Anh bước đi.
Giờ thì hết chuyện rồi chứ? Vừa bước mấy bước, lại phát hiện, cô ta vẫn lẽo đẽo theo anh, ánh mắt vẫn rất buồn bực.
Anh cúi đầu, lôi ra chiếc điện thoại còn lại. Không trả nhầm, chiếc điện thoại còn lại đúng là của anh!