Quen biết đã nửa năm, lúc này cô có thể thấy, anh dường như chẳng có chút hứng thú nào cả.
Anh không có cảm giác gì với Tiểu Khiết sao? Không phải vậy chứ! Anh cũng tự cao quá rồi! Cũng không biết tại sao, cô tự dưng cảm thấy nhẹ nhàng.
- Anh Lương, quê anh ở đâu? Sau khi kết hôn liệu có đưa bố mẹ lên sống cùng không? – Tiểu Khiết đột nhiên nhíu mày hỏi.
Đây là vấn đề mà các cô gái thời nay quan tâm và để ý nhất, nếu sau khi kết hôn bên nam vẫn ở cùng bố mẹ, thì coi như anh ta đã bị trừ điểm.
- Không – Anh trả lời ngắn gọn.
Thực tế thì là do bố mẹ anh không đồng ý lên sống trên thành phố, người già sinh trưởng ở quê thường không thể thích nghi được với cái náo nhiệt chốn thị thành.
Tiểu Khiết dường như rất vừa ý, gật gật đầu, hỏi liền một mạch:
- Thế còn nhà ở sau khi cưới? Anh mua ở đâu rồi? Bao nhiêu mét vuông?
Minh Minh lúc này mới nghĩ ra cô chưa từng đến nhà “người gỗ”.
- Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút. – Anh đột nhiên gật đầu, lịch sự đứng dậy.
Anh đã đi xem mặt biết bao nhiêu lần, những vấn đề này cũng rất bình thường, vì sao trước đây đều có thể nhẫn nại trả lời từng câu nhưng giờ lại thấy rất không thích.
Vừa bước ra từ nhà vệ sinh, anh liền bị người nhiệt tình quá đáng là cô đứng chắn cửa.
- “Người gỗ”! Thế nào, ưng không? Có cần em giúp anh hẹn gặp lại luôn không? – Cô gấp gáp hỏi.
Im lặng nghe cô nói xong, anh chăm chú nhìn cô, sau đó nói với giọng lạnh lùng:
- Đưa số điện thoại của cô ta cho anh là được rồi. – Lời nói này hàm ý có hẹn gặp lại hay không, anh sẽ tự xem xét.
Số điện thoại? Anh cần số điện thoại…
Cô đờ người.
Khi họ xem mặt, anh không hề tỏ ra chút nào là muốn xin số điện thoại của cô. Qủa nhiên, hoa khôi trường vừa ra mặt đã lập tức thành công. Chậm rãi, cô đưa tờ giấy ghi số điện thoại đã được chuẩn bị từ trước cho anh.
Anh tiện tay cầm lấy, cho vào túi, không nói gì thêm, đi lướt qua cô.
Chỉ còn mình cô đứng ngơ ra tại chỗ.
Đến lúc cô lấy lại tinh thần, chậm chạp đi về chỗ ngồi đã thấy trên ghế trống không.
“Ting tang” – Có tiếng báo tin nhắn đến. “Xin lỗi, có việc đi trước.” – Ngắn đến không thể ngắn hơn.
Lời “xin lỗi” này rõ ràng không hề có chút thành ý nào. Anh thực sự về rồi? Về một người hay hai người?
Thì ra, đàn ông đều là kẻ trọng sắc khinh bạn! Ngay cả “người gỗ” cũng không ngoại lệ!
Họ đã mười mấy ngày không gặp nhau, mỗi lần cô gọi cho anh, anh thường lấy lý do rất bận, rất bận để thoái thác, ý nghĩa cơ bản là không muốn tiếp đãi cô. Cho dù cô có không được tinh tế thật đi nữa, cũng vẫn có thể cảm thấy thái độ lạnh nhạt của anh.
Anh giận sao? Cô đã vô ý làm gì đắc tội với anh?
Bạn bè với nhau vốn là chuyện hợp rồi tan, có những lúc đã từng vô cùng thân thiết nhưng sau đó vẫn có thể trở nên xa cách. Có lẽ, trong thời gian này, nếu cô và anh có tình cờ gặp mặt trên đường, cũng sẽ chỉ gật đầu chào nhau lấy một cái rồi lướt qua. Nhưng mà, không biết tại sao, cô không thể chấp nhận việc hai người cứ thế này mà dần dần xa nhau!
Khoác ba lô lên vai, đầu đội mũ lưỡi trai, cô ăn vận như kiểu một cậu bé cẩu thả, ngửa đầu ngửa cổ nhìn lên tòa nhà đã quá quen thuộc. Cô đã từng nhiều lần đứng tại chỗ này để đợi anh.
Người bạn thân Khả Khả của cô dù cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn phải bạo gan hỏi một câu: