Cô gái đó, rõ ràng là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng, người mà anh chú ý đến lại là…
Minh Minh hôm nay trông rất lạ, bình thường khi gặp anh, cô thường khoác lên mình quần bò áo phông, rất ít khi trang điểm đẹp như bây giờ.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy voan liền thân màu trắng, trông vừa có sự hoạt bát của thiếu nữ lại có vẻ nữ tính đặc biệt hấp dẫn, gương mặt rạng rỡ lại càng trở nên đáng yêu, giống một quả táo đã chín đỏ!
Chết rồi, anh kêu thầm trong bụng.
Cô dễ thương quá, hình như trong anh có một cảm giác khác lạ…
- Đây là bạn của em, Tiểu Khiết! – Anh vừa ngồi xuống, Minh Minh liền cười rất vui mừng, vội vã giới thiệu họ với nhau – Tiểu Khiết, đây là Lương đại luật sư mà mình đã nói với cậu. – Giọng nói của cô rất êm dịu.
Anh không thích cô gọi anh là Lương đại luật sư, so với hai từ “người gỗ”, bốn từ này còn khó nghe hơn nhiều. Hơn nữa, cô đâu có nói hôm nay sẽ dẫn bạn đến. Không lẽ, hôm đó cô không phải nói đùa?
Anh hơi nghiêm mặt, có chút bần thần.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cô không ngừng tâng bốc với bạn về việc anh giỏi đến thế nào, anh mới sực tỉnh. Lần đầu tiên anh thấy đi ăn với “trẻ con” không còn dễ chịu như trước nữa, lại còn có chút ngượng ngập. Anh có cảm giác mình giống như trái dưa trồng trong vườn nhà cô, đang được cô bày trên sạp hàng và không ngừng ca ngợi với những người qua lại để bán được với giá cao.
- Cậu không biết đâu, anh ấy rất giỏi! Vụ án ly dị của nhà giàu gây chấn động cả thành phố lần trước là do anh ấy giải quyết đấy! Khi đó ấy à!... – Cô hoa chân múa tay minh họa, “dốc sức” tiếp thị về anh.
Anh chưa hề kể với cô về công việc của anh, làm sao cô có thể biết nhiều như vậy? Nghe cách dùng từ của cô cũng biết, xem ra vì lần xem mặt này cô đã bỏ ra không ít công sức, nhất định là đã học thuộc như cháo chảy những thứ tin tức bát nháo trên báo chí. Với cái đầu óc mà khi còn đi học cái gì cũng không nhớ nỗi của cô, rõ ràng chuyện này đã làm khó cho cô rồi.
Khóe môi anh hơi phác lên một nụ cười.
- Ồ, vậy à? – Trong khi đó bạn của cô, trái lại với sự hồ hởi của cô, tỏ ra khá lạnh nhạt và kiêu kỳ..
- À!
- Uhm!
Những câu đáp vô thưởng vô phạt.
Còn anh vẫn giữ thái độ trầm mặc.
Nửa tiếng đồng hồ, cứ một mình “ca” từ đầu đến cuối, như thể đang đóng vở kịch chỉ có một nhân vật là cô.
Thảo nào, Khả Khả đã nhất quyết khuyên cô, đừng có ngốc mà đi làm mối cho người khác.
- Trên đời, dại nhất là đi làm mối, nếu thành công, hai người họ ngọt ngào ân ái đâu có nhớ đến mình. Nếu sau này chia tay, người đầu tiên mà họ công kích sẽ chính là bà mối xấu tay!
Thực ra mà nói, lúc đó cô nghe cũng thấy sợ sợ. Cô phát hiện, “người gỗ” đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng mình. Cô – vốn luôn thấy thêm một người bạn chẳng sao, bớt một người cũng chẳng có ý nghĩa gì, một người theo chủ nghĩa tùy duyên, đã chú ý đặc biệt đến anh. Nhưng mà, hình như hôm nay “người gỗ” rất trầm tư? Cả buổi tối, ngay cả một nụ cười cũng không thấy.
Cứ thế này, làm sao cô có thể “ca” tiếp? Cô toát mồ hôi lạnh, những gì cần nói thì đã nói sạch sành sanh, ngay cả cười cũng đến tê cả miệng rồi.
Cô chán nản muốn buông súng đầu hàng.
- Anh Lương, thực ra tôi cũng học chuyên ngành luật của trường Chính Pháp, nhưng là khóa sau anh, luận văn của anh ngày trước, hiện nay ở trường vẫn lấy làm bản mẫu… - Tiểu Khiết lạnh lùng mở miệng.
Minh Minh chỉ biết Tiểu Khiết đã đỗ vào một trường đại học trọng điểm, nhưng không ngờ cô ta lại học cùng trường với anh.
Để tìm được đối tượng phù hợp với anh, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến nát óc mới nghĩ ra được người bạn vốn học cùng lớp nhưng cũng không đến mức thân thiết mà gia đình vừa rất có điều kiện lại tài mạo song toàn này.
Cô cũng không phải là người chỉ biết “moi” anh mà không được tích sự gì!
- Anh Lương là tiền bối, sau này chắc sẽ có nhiều kinh nghiệm để truyền lại cho chúng tôi – Gọng nói của Tiểu Khiết vẫn vậy, pha lẫn chút ngạo mạn. Nhưng mà, Tiểu Khiết vốn là người tự cao tự đại, trong mắt Minh Minh, chưa bao giờ thấy cô ta hạ mình xuống như lần này.