Đường sau mở rộng ra mọi hướng, bên phải dẫn đến khu phố thương mại, bên trái là làng đô thị.
Rẽ trái rồi lại quẹo trái, ngõ hẻm ngang dọc, càng đi về trái càng thấy môi trường yên tĩnh.
Những ngôi nhà đều là tự xây, có những người già neo đơn ngồi trước cửa nhà trên chiếc ghế đẩu, trong tay cầm chiếc quạt bồ đề lắc lư, gương mặt già nua, ngây ngô ngắm nhìn người qua lại.
Đỗ Nhược đi theo chàng trai suốt chặng đường, càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho đến khi đi ngoằn ngoèo quanh co đi qua nhiều con phố, vào một con hẻm, và đi đến cuối, Cố Khang dừng lại trước cánh cửa gỗ đôi của một ngôi nhà.
Cố Khang lấy chìa khóa ra và chậm rãi mở khóa ngôi nhà.
Đỗ Nhược thở hổn hển trước ngưỡng cửa.
Cô giật mình khi ngẩng đầu lên.
Cách bài trí bên trong có chút giống như một phiên bản đơn giản hóa của tứ hợp viện, mặc dù nó không bằng kiểu tứ hợp viện kiểu tây và tinh tế cô đã từng thấy.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một nơi ở như vậy, mang đến giác về sự tách biệt trong một thành phố bận rộn.
Một căn nhà được mở rộng ra, hai cửa bị đóng lại, ở giữa có một phòng tắm, một nhà bếp, ở giữa có một sân rộng, trong sân trồng một loại cây cô không biết tên gì, cành lá rậm rạp, có chim hót ló đầu ra từ trong tổ.
“Chính là chỗ này chăng?” Đỗ Nhược sau đó mới chợt nhận ra mình đã bị lừa gạt, “Hai phòng ngủ, hai đại sảnh và một phòng tắm là đây?”
Trên trán Cố Khang đang toát ra mồ hôi nóng hổi, mồ hôi trượt dài trên má chảy dọc xuống rồi biến mất khi chạy xuống cổ.
Anh lấy một chiếc khăn trắng trên dây phơi quần áo xuống, chậm rãi lau mặt, bình tĩnh mà chỉ vào một gian phòng đóng cửa khác phía sau Đỗ Nhược: "Ba phòng ngủ hai đại sảnh, có một gian phòng dành cho ông nội tôi ở, nên để cho ông ấy."
“Hả?” Khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tinh nghịch của Đỗ Nhược bí xị xuống, giọng điệu khó tin: “Trong hợp đồng thuê nhà chung… còn có cả ông nội cậu?”
“Ông ấy không sống ở đây.” Cố Khang cụp mắt xuống, giọng điệu hơi lạnh lùng, “Có lẽ cả về sau ông ấy cũng sẽ không sống ở đây.”
Hoàng hôn sắp chìm vào bóng tối, ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy chàng trai trước mặt, có lẽ Đỗ Nhược nhìn hoa cả mắt, nhất thời cảm giác được tấm lưng thẳng tắp của anh chợt còng lưng xuống.
Nắm bắt được tia buồn bã chợt lóe qua trong mắt anh, Đỗ Nhược tự nhiên cảm thấy buồn bực không biết từ đâu tới, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Hai cái phòng khách mà cậu viết ở đâu?"
“Ở đây.” Cố Khang chỉ vào vị trí hai người đang đứng một cách rất thản nhiên, hất cằm lên, “Sân rộng, tách thành hai phòng khách là được rồi.
Ờ.
Đỗ Nhược im lặng, bị cách nói làm cho sững sờ nghẹn họng.
Hóa ra là hai phòng khách ngoài trời!
Đúng là một người thật biết bịa tiêu đề mà ...
Cũng quá có đầu óc kinh doanh đi!
“Cho nên, bạn cùng phòng thuê nhà ở chung là cậu?” Đỗ Nhược đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Đúng vậy."
Cố Khang đẩy mở cửa một phòng bên cạnh ra, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp, có hai cảnh cửa sổ, đều đang được mở toang, một cửa sổ nhìn ra trong sân, còn cửa sổ kia cách tấm rèm cửa có thể nhìn ra xa, đằng xa có núi hoang và ao hồ, xanh tươi tốt, càng khiến cho căn phòng trong lành một cách tự nhiên.
"Căn phòng này là cho thuê," anh nói.
Đỗ Nhược đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa xăm, tầm mắt rộng lớn, sức sống tràn trề bên ngoài kia, cảnh vật phong phú đang hướng về phía cô, cô dường như ngửi thấy mùi thơm của đất.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, lúc này chỉ cảm thấy thư thái thoải mái, liễu râm hoa tươi cảm giác thật thoải mái vui tươi tràn ngập trong lòng.
Cố Khang bật đèn trong phòng và trong nhà, quan sát biểu cảm của cô và đoán được ý định của cô, "Tiền thuê nhà là 800 tệ một tháng, bao gồm nước, điện và wifi, và nhà bếp có thể dùng chung."
Đỗ Nhược còn có chút do dự, tiền bạc không thành vấn đề, cái chính là sống chung dưới một mái nhà với một chàng trai lạ, dù cô có vô tư thế nào thì dù sao cũng là con gái nên có phần do dự.
"750." Cố Khang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô chằm chằm, "Không thể thấp hơn nữa."
Thật ra, Đỗ Nhược khi nhìn thấy căn nhà này thì trong lòng đã động lòng rồi, nhưng cô có những cân nhắc riêng và chưa quyết định ngay lập tức.
Cô hỏi: "Trường trung học Số 10 mấy giờ bắt đầu tự học sớm?"
"6:30."
"Cậu đến trường bằng gì?” Trên suốt chặng đường đi tới, cô gần như kiệt sức, này chắc hẳn không chỉ một ngàn mét.
"Đi xe đạp. " Cố Khang nói.
"Chở tôi với," Đỗ Nhược cười tinh ranh cười: "Cậu chở tôi thì tôi sẽ ký hợp đồng với cậu."
Cố Khang sững sờ một lúc, khá khó hiểu, "Trông cậu không giống người tính toán tỉ mĩ cho lắm."
"Hì," Đỗ Nhược chớp mắt tinh nghịch, "Cậu cũng không trông giống như người tính toán chi li."
"Được rồi," Cố Khang nhướng mày và đưa cho cô chìa khóa dự phòng, "Thỏa thuận xong."