Trước khi đến trường trung học số 10 báo danh, Đỗ Nhược vẫn sống trong một khu biệt thự ở nɠɵạı ô thành phố.
Cách trường trung học số 10 khoảng 40 phút đi đường, lần này đến thành phố S cùng với cô còn có chú Liễu là tài xế lái xe và dì Cao bảo mẫu, hai người bọn họ là vợ chồng, thời gian làm việc ở nhà họ Đỗ còn lớn hơn số tuổi của Đỗ Nhược.
Cho dù ở thành phố A hay thành phố S đi chăng nữa thì Đỗ Nhược đều sống trong một khu biệt thự rộng lớn đến mức đáng sợ.
Trong căn nhà lớn như vậy chỉ có cô và những người giúp việc, người giúp việc có thân thiết đến mấy thì cũng có khoảng cách về thế hệ, nên không hề dễ nói chuyện.
Chính vì vậy mà ngôi nhà càng lớn thì cô càng cảm thấy cô đơn và buồn chán.
Cô thích ồn ào, náo nhiệt hơn.
Trước kia có ba của cô quản thúc, Đỗ Hùng luôn lo lắng cơ thể của cô trở nên suy nhược, nên làm cái này cũng không được làm cái kia cũng không cho, cho dù ông có đi mười ngày hay nửa tháng đi chăng nữa thì cô cũng vẫn ở yên trong nhà.
Bây giờ cô đã chuyển đến một thành phố khác, cô cũng muốn thay đổi cách sống của mình.
Trời cao khoảng cách xa, hơn nữa ba của cô còn bận rộn như vậy, ông cũng không thể kiểm soát được nữa.
Trường trung học số 10 là trường nội trú, cô đã lừa Đỗ Hùng nói mình muốn ở ký túc, cuối tuần mới quay lại chỗ của chú Liễu và dì Cao. Vừa nghe cô nói như vậy, Đỗ Hùng đã từ chối ngay lập tức, Đỗ Nhược đành phải lên một kế hoạch mới, ngày nào cũng làm nũng bán manh ồn ào bên tai ông, cuối cùng còn dùng cả vương bài, gọi video qua điện thoại di động khóc lóc rất thảm.
Vừa thấy con gái rơi nước mắt là trái tim của Đỗ Hùng trở nên đau đớn, từ trước đến giờ ông cũng không có cách nào để trị được đứa con gái bảo bối của mình, lâm trận nhưng không thể chiến đấu, cuối cùng ông đành miễn cưỡng chấp nhận.
Chuyện này khiến Đỗ Nhược hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.
Cô đi nhận sách giáo khoa và đồng phục, quay lại để vào trong lớp học, sau đó cô bắt đầu đi đến những chỗ gần đó để tìm kiếm nhà trọ.
Trường trung học số 10 là trường trung học trọng điểm hàng đầu của thành phố S, bất động sản xung quanh đây đều là những chỗ rất nóng, việc mua và thuê nhà cũng trở nên bão hoà.
Đỗ Nhược rất lười biếng, bình thường đi chỗ nào cũng phải có tài xế đi theo, bây giờ cô lại phải tự đi bộ bằng hai chân của mình, nhưng cô cũng không muốn sống cách trường quá xa, cùng lắm cô chỉ xem những ngôi nhà trong khoảng một ngàn mét.
Có rất nhiều tờ quảng cáo cho thuê nhà được dán trên bảng thông báo ở sau khu phố, cô thử gọi cho mấy số ở trên đó, hầu hết đều đã có người thuê, còn dư lại mấy căn, Đỗ Nhược cũng đi xem thử, nhưng đi xem lần đầu cô đã nhận ra, mấy căn nhà này không phải là kiểu cô thích, nên cô bắt bẻ lên bắt bẻ xuống, cuối cùng vẫn không chọn được một căn nào.
Đúng lúc cô đang mệt mỏi đến mức không bước nổi nữa, vừa nản lòng định gọi cho chú Liễu đến đón mình thì cô tình cờ nhìn thấy một tờ giấy A4 màu trắng đã ố vàng trên cột điện ở ven đường, bên trên viết “Cho thuê nhà ở, hai phòng ngủ hai sảnh và một phòng tắm, thuê chung, tám trăm tệ một tháng.” Không hiểu tại sao cô có một linh cảm mãnh liệt, lần này sẽ có kết quả tốt.
Cô bấm số điện thoại mà trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Ông chủ, có phải ngài đang cho thuê căn nhà có hai phòng ngủ với giá tám trăm tệ một tháng phải không?”
“Không có.” Đối phương lời ít mà ý nhiều.
Đó là giọng của một nam sinh.
Giọng nói trầm thấp đến khó hiểu, từ tính, rất êm tai, hơn nữa có phần quen thuộc.
“Là nhà thuê chung.” Dường như người ở đầu dây bên kia sợ cô đổi ý, nên vội nhấn mạnh. “Cô có cảm thấy phiền không?”
Đỗ Nhược hơi do dự, nhưng cô không có lựa chọn nào khác tốt hơn cả. “Đối tượng mà tôi thuê chung là ai vậy, tôi có thể gặp mặt người ta trước khi đồng ý thuê được không?”
Sau khi nghĩ lại, nói như vậy có vẻ không ổn lắm, cô lại bổ sung thêm. “Cái đó… Trước khi gặp mặt đối tượng thuê nhà chung, tôi có thể đi xem nhà trước được chứ.”
“Có thể.” Đối phương nói, “Căn nhà không thành vấn đề, cửa quay về hướng Nam, một tầng, có sân lớn, không khí rất trong lòng.”
“Được rồi, anh dẫn tôi đến đó xem có được không, địa chỉ căn nhà đó ở chỗ nào vậy?” Trên quảng cáo cũng không hề đề cập.
“Cô đang ở đâu?” Đối phương hỏi.
“Cánh cổng sắt ở sau phố của trường trung học số 10.”
“Được, đợi tôi khoảng hai mươi phút, tôi sẽ đến ngay đây.”
Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, trời đã sắp tối rồi, nếu phù hợp cô còn định hôm nay dọn đến ở luôn. “Tại sao anh lại cần những hai mươi phút?”
“Tôi đang bán hàng, có mười mấy vị khách vẫn đang xếp hàng đây.”
Đỗ Nhược: ….
Lại là bán hàng?
Người dân ở chỗ này rất thích mở quầy bán hàng nha.
Đỗ Nhược ngồi xổm ở cổng trường, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô liền tìm một cành cây chọc vào tổ kiến, bởi vì nɠɵạı hình quá nổi bật, nên một đám người đi đi đi lại đều nhìn chằm chằm cô.
Cô thoải mái rộng lượng để cho người khác nhìn mình, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy anh chàng đẹp trai và mấy người đẹp, cô còn mỉm cười với người ta.
Cũng không biết chọc được bao nhiêu con kiến thì khoé mắt của cô nhìn thấy một đôi chân dài đang đứng ở trước mặt mình. Đỗ Nhược đã ngồi xổm được một lúc, cô hoa mắt mà ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh nắng ấm áp mờ nhạt rơi xuống, chiếu lên người của người vừa mới đến, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt phủ lên gương mặt tuấn tú kia.
“Đi thôi.” Anh nói.
Đỗ Nhược phải nhìn mất một lúc, cuối cùng tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt của cô sáng lên. “Hoá ra là cậu, bạn cùng bàn!”
Cố Khang vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng đó, khắp cơ thể tỏa ra luồng khí đẹp trai bất cần đời, nếu là người khác nhất định sẽ tránh xa ba mét, nhưng Đỗ Nhược lại không như vậy, da mặt của cô rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tự nhiên mà vươn cánh tay mềm mại trắng nõn ra. “Chân của tôi bị tê rồi, cậu có thể kéo tôi lên được không?”
Cố Khang muốn từ chối, nhưng Đỗ Nhược đã ngay lập tức tung chiêu khác, cô nói. “Nếu cậu không kéo tôi dậy, tôi sẽ không thuê đâu!”
Đỗ Nhược mơ hồ có linh cảm, anh đang rất cần tiền, nhất định anh sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.
Quả nhiên là như vậy, Cố Khang do dự một lát, sau đó đưa tay về phía cô. “Nhanh lên.”
“Vội cái gì?” Đỗ Nhược nắm lấy lòng bàn tay của anh, bị anh kéo từ từ đứng dậy.
Nhiệt độ ấm áp kết hợp cùng xúc cảm thô ráp cọ vào lòng bàn tay của hai người, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng đánh úp lại.
Trong lòng của cả hai đều cảm thấy tê dại.
Cố Khang như bị bỏng, anh mím môi nhanh chóng buông tay của cô ra.
“Tôi còn có việc phải làm, cậu theo tôi nhé.” Anh vẫn lời ít ý nhiều như mọi khi, sau đó xoay người đi đằng trước.
Đỗ Nhược nhìn theo bóng lưng của anh, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã thay đồng phục rồi.
Trên người Cố Khang mặc một chiếc áo phông màu đen với hoạ tiết vô cùng đơn giản, không có hoa văn hay chữ cái, khiến cho thân hình của anh thẳng tắp như cây tùng.
Tên nhóc này.
Mặc dù tính cách khá là khó gần nhưng nɠɵạı hình lại chọc đúng thẩm mỹ của cô như vậy.
Đỗ Nhược sửa lại các nếp uốn trên váy hai dây, sau đó nhanh chóng đuổi theo anh.