Đây là một khu rừng rậm rạp bên ngoài kinh thành, trong đó có một tiểu viện nho nhỏ, nếu như ai không biết, căn bản là không thể tìm được chỗ này, thậm chí còn không thể tìm được phương hướng.
Trong một căn phòng nhỏ, Lãnh Thanh Nghiên im lặng nằm ở trên giường, từ khi bị đánh thuốc mê ngất đi rồi bị đem đến nơi này, đã qua hai canh giờ.
Người trên giường nhẹ ‘ưm’ một tiếng, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt, cảnh tượng xa lạ trước mắt khiến cho nàng có chút mê mang, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Nàng đã tỉnh?”
Bên cạnh vang lên một giọng nói ôn nhu mà quen thuộc, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn bóng người đang đứng cạnh cửa sổ kia, đôi mày khẽ nhíu lại, mang theo tia đề phòng hỏi: “Ngươi bắt ta đem đến nơi này, là muốn làm gì?”
Mộc Ngâm Phong khẽ thở dài, xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, ánh mắt có chút phức tạp, nói: “Thanh Nghiên, ta khiến cho nàng phải lo lắng như vậy sao?”
Vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên không hề thay đổi, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc nhìn hắn, nói: “Ngươi dùng phương pháp như vậy bắt ta tới nơi này, làm sao ta có thể yên tâm được. Nói đi, ngươi đem ta mang đến nơi này có mục đích gì?”
Nhìn biểu tình đạm mạc kia của nàng, Mộc Ngâm Phong trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm, thoáng thu liễm tâm tình, nói: “Nàng hẳn là hiểu được vì sao ta lại mang nàng đến nơi này”.
Khẽ nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi muốn vì Mộc gia tìm ta để báo thù, vậy vì sao đến bây giờ còn chưa động thủ?”
Hô hấp không khỏi cứng lại, hắn quả thật là nên vì Mộc gia mà báo thù, nhưng mà hắn không thể hạ thủ được, nhưng điều này hắn cũng không thể nói cho Lãnh Thanh Nghiên biết được, chỉ là hít sâu một hơi, nói: “Dù sao, ngươi cũng là biểu muội của chúng ta, cũng có thể xem như thân nhân cuối cùng trên đời này”.
Câu nói cuối cùng kia của hắn khiến cho Lãnh Thanh Nghiên trong mắt phát lạnh, trầm giọng nói: “Ta cùng Mộc gia đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không phải là người thân của các ngươi!”
“Thanh Nghiên…”
“Câm miệng, nếu ngươi muốn báo thù cho Mộc gia, vậy thì giết ta luôn đi, nếu không thì để cho ta rời đi!”
“Ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng sẽ không thả ngươi rời đi”.
Mộc Ngâm Phong nói ra những lời này không hề do dự, tuy rằng mềm nhẹ nhưng lại lộ ra kiên trì của hắn, cho dù hắn không động thủ với nàng, cho dù hắn không thể giết nàng, nhưng cũng không thể để cho nàng rời đi.
Lãnh Thanh Nghiên trên mặt thoáng hiện một tia sát ý, trong ánh mắt kia không hề có chút cảm tình nào, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Mộc Ngâm Phong, nói: “Như vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Vừa không giết ta cũng không để cho ta rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta cả đời ở trong này?”
Nhẹ nhàng mà nghiêng mặt qua hướng khác, trong ánh mắt kia lộ ra một tia chật vật, kỳ thật hắn cũng không biết rốt cuộc là hắn muốn làm gì. Dựa theo kế hoạch, hắn phải giết Lãnh Thanh Nghiên, dù sao Mộc gia là vì nàng mà bị hủy diệt, nhưng mà khi có cơ hội giết nàng, hắn cũng không thể nào mà hạ thủ được.
Tam đệ sau khi đem Thanh Nghiên đến đây cũng đã biến mất không thấy, giống như là đang trốn tránh, không có nói cái gì cả, nhưng Mộc Ngâm Phong cũng hiểu, hắn làm vậy là không muốn nhìn thấy Thanh Nghiên bị giết ở trước mặt hắn, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà ra tay ngăn cản.
Lãnh Thanh Nghiên nhìn thẳng vào Mộc Ngâm Phong, đôi mày thanh tú nhíu lại, hắn vẫn giống như lúc trước không hề rõ ràng, ngay cả kẻ thù đã sát hại cả gia tộc ở trước mắt thế nhưng nửa ngày vẫn do dự.
Kỳ thật nàng biết Mộc Ngâm Phong có tình cảm với nàng, chỉ là nàng không hề muốn những thứ này, nàng chỉ cần biết, nàng cùng Mộc gia đã không còn nửa điểm quan hệ, nếu nhất định phải nói đến quan hệ, thì cũng chỉ là nàng đã diệt toàn bộ Mộc gia.
“Mộc Ngâm Phong, ngươi còn do dự cái gì? Ngươi phải biết rằng, Mộc gia ngươi chính là vì ta nên mới bị hủy diệt, cha mẹ ngươi, gia gia ngươi cũng vì ta nên mới bị chém đầu thị chúng, mối thù diệt môn, mối thù giết cha mẹ, chẳng lẽ ngươi không muốn báo sao?”
Lãnh Thanh Nghiên giống như đang muốn tìm đường chết nói ra những lời này, mà từng lời của nàng vang lên, Mộc Ngâm Phong hai tay đặt cạnh người nắm chặt lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng, gầm nhẹ nói: “Câm miệng! Thanh Nghiên, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ta giết ngươi sao?”
Vẻ mặt đạm mạc, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, làm cho ngươi biết ta là kẻ thù của ngươi, mà không phải là người thân, Mộc Ngâm Phong, hiện tại hoặc là ngươi giết ta đi, hoặc là lập tức thả ta rời đi!”
Trên mặt ảm đạm không thể ức chế, hắn không thể ngờ rằng Thanh Nghiên đối với Mộc gia lại hận sâu sắc như vậy, mặt mang chua xót, hỏi: “Nếu như cả hai cái ta đều không làm thì sao?”
“Nếu vậy, ta sẽ giết ngươi!”
Đột nhiên hắn cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi không thể giết ta được”.
Quả thật, hắn đã phong bế nội lực của Lãnh Thanh Nghiên, đã không có nội lực, nàng cũng chỉ giống như người bình thường, làm sao có thể uy hiếp đối với một người có công lực thâm hậu như Mộc Ngâm Phong?
Lãnh Thanh Nghiên thần sắc trước sau như một đạm mạc, cho dù nàng đã không có nội lực, nhưng cũng đừng xem thường năng lực giết người của nàng, nếu như nàng thực sự muốn giết hắn, tuy rằng sẽ thực khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Tầm mắt ở trong phòng nhìn quét một lần, biết nếu còn nhiều lời muốn hắn thả nàng đi cũng là vô dụng, hơn nữa trước mắt dường như nàng cũng không có nguy hiểm gì, liền đổi sang đề tài khác, hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Mộc Ngâm Phong nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Nơi này cách xa kinh thành mấy chục dặm, chính là ở trong rừng rậm dày đặc, nếu như không có người quen thuộc dẫn đường, cho dù biết nơi này là chỗ nào, ngươi cũng không ra được”.
Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đạm mạc nhìn Mộc Ngâm Phong liếc mắt một cái, giống như bị Mộc Ngâm Phong nói trúng tâm sự có chút bất mãn, nhưng nàng cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không ngờ rằng Mộc gia ngươi đã sớm có chuẩn bị như vậy, có điều thực là đáng tiếc nha, cuối cùng cũng chỉ còn có hai người các ngươi sống sót”.
Sắc mặt Mộc Ngâm Phong thoáng trầm xuống, khẽ cau mày, trong lòng cũng bởi vì những lời này của nàng mà hơi hơi đau đớn, vẫn nhẹ giọng nói: “Thanh Nghiên, ngươi thực sự hận Mộc gia như vậy sao? Ta biết năm đó Mộc gia khiến cho ngươi chịu nhiều đau khổ, nhưng dù sao gia gia cũng là ông ngoại của ngươi, ta cũng là biểu ca của ngươi”.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta…”
“Ngươi cũng đã nói Mộc gia căn bản không đối xử với ta như con người, ta vì sao phải đem Mộc gia đối xử như người thân của mình? Thật sự là buồn cười, lúc trước gia gia tốt của ngươi làm ra chuyện như vậy, có từng nghĩ tới ta là cháu ngoại của hắn? Những năm gần đây, nếu không phải ta cẩn thận phòng bị, sợ là cũng đã sớm chết rồi!”
Mộc Ngâm Phong vẫn nghẹn lời, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong mắt đối với nàng có thương tiếc, đương nhiên cũng có cừu hận đối với việc nàng hủy diệt Mộc gia, hại chết cha mẹ người thân của hắn.
Lẽ ra hắn nên giết nàng mà báo thù cho người thân, nhưng mà bất kể thế nào hắn cũng không xuống tay được, thậm chí chỉ cần nghĩ nếu Thanh Nghiên chết ở trên tay hắn, trong lòng hắn liền khó chịu gần như phát cuồng.
“Thanh Nghiên, ta biết những năm gần đây Mộc gia có lỗi với ngươi, cho dù ngươi muốn trả thù Mộc gia, cũng là chuyện hợp lý, nhưng bất kể là như thế nào, trong người ngươi vẫn chảy dòng máu của Mộc gia, ngươi…”
“Câm miệng! Mộc Ngâm Phong, ngươi tốt nhất đừng có nói những lời này với ta, ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết, ta làm như vậy cũng không chỉ vì Mộc gia có lỗi với ta, do đó muốn trả thù Mộc gia. Mộc gia đã làm ra những loại chuyện gì, ngươi làm thiếu gia Mộc gia, tương lai là chủ gia tộc hẳn là hiểu được, cho dù lúc này đây ta không có tìm Mộc gia gây phiền toái, sớm hay muộn cũng sẽ có người khác muốn hủy Mộc gia!”
“Ta biết, hoàng thất sớm cũng đã đối với Mộc gia ta có cảnh giác”.
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộc Ngâm Phong một cái, nàng biết hắn cũng không có hiểu được ý của nàng, nhưng điều này cũng không quan hệ gì, làm người thừa kế của Mộc gia, nếu như hắn có thể hiểu được còn rất nhiều người oán hận Mộc gia, mới là việc lạ!
Từ nhỏ nhìn mọi việc dưới con mắt như vậy, chịu sự giáo dục như vậy, hắn chỉ biết chuyện Mộc gia huấn luyện tử sĩ cũng là chuyện đương nhiên, vì lợi ích của gia tộc, hi sinh một số người thì có ngại gì? Dù sao những người này đối với bọn họ cũng không có quan hệ gì, nếu chết thì là chết, còn sống chính là tinh anh, có thể bảo vệ cho Mộc gia.
Hẳn đây mới là chuyện Mộc Ngâm Phong nghĩ đến, mà hắn không nghĩ đến hành vi của bọn họ là thương thiên hại lý, bắt nhiều người vô tội như vậy, để cho bọn họ tự đánh giết nhau, là chuyện tàn nhẫn đến mức nào!
Nhiều nhất hắn cũng chỉ biết nghĩ đến, hoàng thất đã có đề phòng đối với Mộc gia, không biết khi nào thì, hoàng thất sẽ hủy diệt bọn họ, cho nên bọn họ càng cần tìm thêm nhiều người hơn, sau đó lại càng tuyển ra nhiều ám vệ cùng tử sĩ để bảo vệ cho sự an toàn của Mộc gia.
Tuy rằng bình thường hắn ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, đều tỏ ra vô cùng ôn nhu, nhưng dù sao hắn cũng là người thừa kế của Mộc gia, ngoại trừ bởi vì hắn thích Lãnh Thanh Nghiên mà tỏ ra thương tiếc cùng quan tâm tới nàng, mà còn đối với những người khác, cũng sẽ không khiến cho hắn có nửa điểm nhẫn nại.
Mà Lãnh Thanh Nghiên kỳ thật cũng không thích giết người, kiếp trước nàng là một quân nhân, mong muốn chính là bảo vệ tính mạng con người, chỉ giết những kẻ hắc bang tội ác tày trời hay là các phần tử khủng bố. Mà trong kiếp này, vì sống sót, nàng không thể không khiến hai tay mình dính đầy máu tươi của những người vô tội.
Kỳ thật nàng cũng chỉ là một người ích kỷ, cũng không có vĩ đại đến mức vì sự sống chết của người khác mà ngay cả sinh mệnh mình cũng không để ý, nhưng điều này cũng không có chứng tỏ rằng nàng thích giết người, nàng có thể thờ ơ đối với những sinh mệnh vô tội này.
Ngoại trừ những chuyện sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình ra, thật sự là cho tới bây giờ nàng cũng không có giết một người vô tội nào, giống như hôm nay xông vào Lỗ vương phủ, cũng chỉ đả thương những kẻ ngăn trở đường đi của bọn họ, nhưng cũng không có đả thương tính mạng của bọn họ.
Nàng là quân nhân, mà không phải sát thủ, đối với kẻ địch nàng cũng không nương tay, đối người vô tội, nàng cũng không tùy ý gây thương tổn cho họ.
Kỳ thật loại chuyện huấn luyện tử sĩ này, ở trong mắt nàng cũng không là cái gì, tuy rằng nàng không tán thành, nhưng mà tuyệt đối cũng không coi đó là chuyện thương thiên hại lý gì.
Chỉ là, phương thức của Mộc gia thực sự là rất tàn nhẫn, khiến cho nàng mỗi khi nhớ lại, đáy lòng đều không khỏi phát lạnh, huấn luyện ra một tử sĩ, ít nhất sẽ có mấy trăm mạng người biến mất trên tay hắn, tỉ suất này là gì đây a?
Lãnh Thanh Nghiên nhắm mắt lại thở dài một hơi, xoay người nằm lại xuống giường, không hề để ý tới Mộc Ngâm Phong, dù sao tạm thời tính mệnh của nàng không có nguy hiểm gì, Mộc Ngâm Phong cũng không nghĩ thả nàng rời đi, mà nàng cũng không muốn nói thêm những điều vô nghĩa với hắn, tất nhiên chỉ đành đi ngủ.
Sau khi ngủ nghỉ đầy đủ, nàng sẽ bắt đầu tìm hiểu chỗ này, nàng cũng không phải là người để cho người khác tùy ý định đoạt, nếu không giết nàng, vậy thì phải phòng bị tốt với nàng, nếu không cho dù hiện tại nửa điểm công lực nàng cũng không có, nhưng cũng vẫn có thể làm ra rất nhiều chuyện khác nữa.
Mộc Ngâm Phong nhìn theo bóng dáng tao nhã mà lạnh lùng kia, thần sắc ảm đạm phức tạp, khẽ thở dài, cũng không tiếp tục đứng trong này, xoay người đi ra khỏi phòng, đồng thời cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
***
Trong kinh thành cũng đã loạn vô cùng, đơn giản là bởi vì Lạc vương phi ra ngoài bốc thuốc cho tiểu vương gia, thế nhưng lại biến mất không thấy, hiện tại, khắp nơi đều là thị vệ của Lạc vương phủ, tìm kiếm tin tức Vương phi bọn họ.
Thương Diễm Túc sắp điên rồi, vừa mới cứu được con từ Lỗ Vương phủ trở về, không ngờ rằng Nghiên nhi chỉ là ra ngoài bốc thuốc, thế nhưng hiện tại lại không thấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nghiên nhi nàng đi đâu rồi? Là do nàng có việc phải đi làm, hay là bị người khác bắt đi?
Nhất là cho tới bây giờ, hắn đều cảm thấy khả năng trước có vẻ lớn hơn, dù sao trên đời này, người có thể bắt Nghiên nhi mang đi cũng không có mấy người, huống chi, đoạn đường từ vương phủ đi đến hiệu thuốc bắc gần đó, cũng không có xảy ra đánh nhau gì, chẳng lẽ Nghiên nhi còn có thể bị người ta vô thanh vô tức bắt đi sao?
Nhưng mà, nếu như nàng thực sự phải có việc đi làm, thì là chuyện gì chứ? Trước khi đi cũng không có báo hiệu gì cả, thậm chí trong phủ còn đang đợi nàng bốc thuốc về để cho cục cưng dùng.
Thương Diễm Túc tin tưởng, bất kể là xảy ra chuyện gì, khẳng định là Nghiên nhi sẽ đem thuốc về trước tiên đã, nhưng mà hiện tại, thế nhưng nàng lại biến mất, gần như là đã lật khắp cả kinh thành, nhưng lại vẫn không có nửa điểm tung tích của nàng.
Tiểu tử kia cũng đã tỉnh lại, cũng biết mẹ thế nhưng lại mất tích, không khỏi rất là khẩn trương, cong cong cái miệng nhỏ nhắn vẻ mặt vô cùng đáng thương, nói: “Sao lại có thể không thấy mẹ được chứ? Chẳng lẽ mẹ không cần cục cưng sao?”
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho tiểu tử kia càng muốn ở gần mẹ hơn, nhưng mà hiện tại, bé vừa mới tỉnh lại, lại phát hiện mẹ không thấy đâu, tự nhiên trong lòng hốt hoảng, nếu không phải phụ thân vẫn luôn ở bên cạnh bé, khẳng định là bé sẽ khóc đòi mẹ.
Dù sao đi nữa, tiểu tử kia cũng chỉ mới gần bốn tuổi, cho dù đã từng trải nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử, thậm chí cho dù bé có khác biệt so với những đứa nhỏ bình thường, nhưng cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu hết mọi chuyện!
Mà hiện tại, bé cũng không muốn nằm bẹp ở trên giường, cả người đều bám dính lấy phụ thân, nói cái gì cũng không chịu xuống dưới, bé lo lắng phụ thân cũng lại đột nhiên mất tích, đến lúc đó cục cưng phải làm sao bây giờ nha?
Thương Diễm Túc đau lòng ôm cục cưng, để cho bé nằm tựa vào bả vai mình, đồng thời cũng phân phó thị vệ vương phủ ra bên ngoài tìm kiếm Nghiên nhi, cũng lo lắng cho an toàn của Nghiên nhi.
Diệp Trần Nhiên lại chạy về tới bên trong Lạc vương phủ, cũng không nhìn hai phụ tử kia một cái, nói thẳng nói: “Có tin tức!”
Thương Diễm Túc bỗng cả kinh, tiểu tử kia cũng vội vàng từ trên vai phụ thân ngẩng đầu lên quay lại nhìn, hai cha con cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không có đặt câu hỏi, chờ Diệp Trần Nhiên nhanh chút nói rõ ràng.
Diệp Trần Nhiên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn hai cha con nhà này, sau đó nói: “Thanh Nghiên vừa rời khỏi vương phủ đến hiệu thuốc, bị hai huynh đệ Mộc gia chụp thuốc mê ngất đi, sau đó cũng không biết là đã bị mang đến chỗ nào”.
“Mộc gia?” Thương Diễm Túc nhíu mày lại, trong mắt hàn quang thoáng hiện, trầm giọng nói, “Sớm cũng đã tìm hai con cá lọt lưới kia nhiều lần, không ngờ rằng bọn họ chẳng những không trốn đi cho xa, bây giờ còn chạy tới kinh thành quang minh chính đại bắt cóc Nghiên nhi!”
Nhìn ánh mắt của Thương Diễm Túc, Diệp Trần Nhiên đột nhiên cảm giác được trong lòng phát lạnh, cho dù trước kia hắn có mối hận lớn đối với Mộc gia, cũng nhịn không được mà thay hai vị thiếu gia của Mộc gia mà cầu nguyện
“Thật sự không biết Nghiên nhi bị bọn họ mang đi chỗ nào?”
“Ít nhất hiện tại còn không biết, tóm lại là đã tìm khắp nơi trong kinh thành, cũng không có nửa điểm dấu vết của bọn họ, trong phủ đệ của Mộc gia đồ vật có dấu hiệu đã từng có người lui tới, nhưng cũng không có người ở lại, hẳn là hai người kia cũng chỉ ngẫu nhiên tới đó xem”.
Một cái hắc y thị vệ rất nhanh liền xuất hiện trước mặt hắn, cung kính hành lễ nói: “Vương gia có gì phân phó?”
“Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần hôm nay hai người này đã vào kinh thành, phái người đi điều tra rõ việc này, có tin tức gì, lập tức hồi báo!”
“Dạ!”
Tiểu tử kia lại quay lại nằm úp sấp trên vai phụ thân, chớp ánh mắt, vẻ mặt lo lắng lo lắng, bé thực sự rất lo lắng cho mẹ a, thì ra nàng đã bị người ta bắt đi, ô ô, đồ xấu xa này, dám bắt cóc mẹ của bé!
Chớp chớp ánh mắt, đột nhiên ngửa đầu nhìn phụ thân, nói: “Phụ thân, có thể cho Ban Ban đi tìm mẹ nha, nó có cái mũi rất thính, nhất định có thể tìm được mẹ”.
Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên hai người sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cùng hỏi: “Sao con không chịu nói sớm?”
Tiểu tử kia biểu tình thực vô tội cong cái miệng nhỏ nhắn, yếu ớt nói: “Người ta quên thôi!” Hừ hừ, còn nói người ta, không phải hai người cũng không có nghĩ tới Ban Ban sao?
Bạch Hổ đang an tâm ngủ bị đánh thức, tâm tình không khỏi bực bội, nhưng biết được nữ chủ nhân thế nhưng mất tích, đương nhiên cũng sẽ không so đo với mấy người đến đánh thức nó.
Một đường xuất phát từ vương phủ, Bạch Hổ một bên tìm kiếm hơi thở quen thuộc, một bên bước về phía trước, chuyện bi ai là, nó đường đường là vua trong loài vật, vậy là lại lưu lạc thành chó săn a.
Oán niệm thì oán niệm, nhưng nữ chủ nhân không thấy đâu nó vẫn dốc sức tìm kiếm, tìm kiếm hơi thở nàng đã lưu lại, thuận đường một đường đi về phía trước.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới nơi lúc trước Lãnh Thanh Nghiên gặp huynh đệ Mộc Ngâm Phong, nó đột nhiên dừng chân lại khiến ba người phía sau vô cùng sửng sốt, sau đó giống như là nhớ tới điều gì, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng, vẻ mặt hi vọng nhìn Bạch Hổ.
Thương Diễm Túc nhanh chóng liếc mắt nhìn chung quanh một lần, nơi đây là một ngõ nhỏ u tối, Nghiên nhi hẳn là vì muốn nhanh chóng đến hiệu thuốc bắc, cho nên đi mới đi con đường tắt này, chỉ là, ngõ nhỏ này quả thực là có chút hẻo lánh, hơn nửa ngày cũng không có người nào đi qua nơi này, thật ra lại là nơi tốt để mai phục.
Bạch Hổ đột nhiên xoay thân mình, liền tiến về phía ngõ bên cạnh nhìn còn u tối hơn, Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên, còn có tiểu tử kia vẫn gắt gao bám vào trong lòng phụ thân, chăm chú đi theo.
Một đường đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vòng tới vòng lui một hồi lâu, Bạch Hổ rốt cục ngừng lại, Thương Diễm Túc nhìn nơi mà mình đang đứng, trong mắt hàn quang không khỏi lóe ra.
Nơi này chính là phủ đệ lúc trước của Mộc gia, có điều hiện tại bọn họ cũng không phải đang ở cửa chính, mà đang đứng phía dưới một bức tường cao lớn.
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn bức tường cao ngất kia, lại cúi đầu tìm kiếm chung quanh một lúc, giống như đang muốn tìm thêm một chút manh mối hữu dụng hơn.
Thương Diễm Túc thoáng ôm chặt cục cưng, đột nhiên nhún người một cái bay vào bên trong phủ đệ Mộc gia, Diệp Trần Nhiên theo sát phía sau, cuối cùng còn có Bạch Hổ, Bạch Hổ đáng thương, vẫn luôn bị Lãnh Thanh Nghiên coi như con người mà huấn luyện cùng với tiểu tử kia, muốn bay vọt qua bức tường này, nhưng lại không cần phải cố sức chút nào.
Vừa tiến vào bên trong Mộc gia, Bạch Hổ lại bắt đầu cúi đầu cẩn thận tìm kiếm hơi thở, Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên cũng vẫn luôn quan sát chung quanh, cẩn thận đề phòng.
“Chẳng lẽ, bọn Mộc Ngâm Phong lại đem Thanh Nghiên nhốt ở nơi này? Nhưng mà một canh giờ trước cũng đã lục soát qua nơi này, cũng không có phát hiện người nào thường lui tới a!”
Thương Diễm Túc khẽ gật đầu, nói: “Quả thật chỉ phát hiện dấu vết đã từng có người đến đây, nhưng bên trong phủ quả thật là không có người nào”.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đi theo phía sau Bạch Hổ từng bước đi về phía trước, chỉ là khi vừa đến bên cạnh dãy núi giả, lại đi vòng vòng quanh cửa vào một lúc, sau đó làm thế nào cũng không đi về phía trước nữa.
Tình huống này không khỏi khiến Thương Diễm Túc ngưng thần, cẩn thận quan sát ngọn núi giả này, nhẹ giọng nói: “Sao lại không đi tiếp nữa vậy? Chẳng lẽ Nghiên nhi đã tới nơi này sau bỗng biến mất không thấy? Hay là, nơi này… Có mật đạo gì đó?”
Nói xong câu cuối, ánh mắt Thương Diễm Túc không khỏi sáng lên, hầu như mỗi một phủ đệ lớn đều có mật thất hay mật đạo gì đó, hơn nữa lúc trước đi đến luyện ngục không phải có một cửa vào là ở bên trong Mộc gia sao?
Tiểu tử kia tạm thời được đặt trên lưng Bạch Hổ, Thương Diễm Túc cẩn thận tìm kiếm xung quanh núi giả, xem có tìm được cửa mật đạo để vào hay không, Diệp Trần Nhiên cũng không nhàn rỗi, đi về một mặt khắc tìm kiếm.
Bạch Hổ bình yên quỳ rạp trên mặt đất, hiện tại đã không còn chuyện gì của nó nữa, bởi vì sau khi tiến vào trong phạm vi núi giả này, cái mũi của nó giống như đột nhiên mất đi tác dụng, không còn ngửi thấy hơi thở của Lãnh Thanh Nghiên, chủ yếu là do bên trong núi gỉa có một loại hoa cỏ rất là nặng mùi, đã quấy nhiễu đến khứu giác của nó.
***
Trong một tiểu viện bên trong thâm sơn rừng già, Lãnh Thanh Nghiên đứng ở trên hành lang, phía sau có vài tử sĩ mặt không chút thay đổi đi theo, có lẽ đây là những kẻ còn sót lại của Mộc gia lúc trước.
Mộc Ngâm Phong cũng không có gây khó dễ gì cho nàng, thậm chí chỉ cần nàng muốn, cũng có thể đi ra khỏi phòng đi ra ngoài một chút, nhưng cũng chỉ có thể hành động trong phạm vi sân nhỏ này, nếu không, hai tên tử sĩ đang giám sát nàng ở phía sau kia sẽ không khách khí chút nào mà ngăn cản nàng lại.
Bàn tay nhẹ vỗ về túi hương bên hông, khóe miệng hiện lên một nụ cười hời hợt, có lẽ bọn họ cũng đã sớm phát hiện ra chuyện nàng bị bắt cóc? Cũng không biết tình huống bên ngoài hiện tại như thế nào.
Mộc Ngâm Thần đi tới phía sau nàng liền đứng lại, Lãnh Thanh Nghiên giống như căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn vậy, vẫn đứng thẳng đưa lưng về phía hắn như cũ, mà Mộc Ngâm Thần cũng không có chủ động nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn ngắm bóng dáng nàng như vậy, trên vẻ mặt, thần sắc phức tạp.
“Các ngươi lui xuống trước đi!” Đột nhiên vẫy tay cho hai người kia lui ra.
“Dạ!”
Đợi đến khi hai người kia biến mất khỏi tầm mắt, Mộc Ngâm Thần tiến lên từng bước, đứng ở bên cạnh người Lãnh Thanh Nghiên, cùng nàng nhìn về một phương hướng, nói: “Thanh Nghiên, có phải ngươi rất muốn rời đi hay không?”
“Ừm!” Lãnh Thanh Nghiên không hề do dự chút nào, trong giọng nói thậm chí không có một chút tình cảm nào.
Mộc Ngâm Thần thần sắc có chút ảm đạm, nhưng lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt không chút thay đổi như cũ, chỉ nói tiếp: “Ngươi có biết lần này chúng ta bắt ngươi đem tới đây, là vì cái gì không?”
“Giết ta báo thù”.
“Đúng, giết ngươi báo thù, nhưng mà, bất luận là nhị ca hay là ta, đều không thể hạ thủ được”.
Khẽ nhíu mày lại, đối với những lời nói của Mộc Ngâm Thần có chút kinh ngạc, đối với sự ái mộ của Mộc Ngâm Phong nàng có biết đến, nhưng mà những lời này của Mộc Ngâm Thần là có ý gì đây? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng thích mình hay sao?
Không khỏi quay đầu lại, liếc mắt nhìn sườn mặt vẫn lạnh lùng như cũ kia, rất nhanh lại quay mặt về, nói tiếp: “Ta hẳn là nên cảm thấy kiêu ngạo? Thế nhưng có thể khiến cho hai vị thiếu gia của Mộc gia ngay cả mối thù diệt tộc cũng không muốn báo”.
Cả người run rẩy một chút, lời này thực sự là khiến người ta đau lòng, nhưng mà lời nàng nói cũng đâu phải không là sự thật? Bởi vì nàng, thật sự khiến cho bọn họ ngay cả mối thù diệt tộc cũng không thể báo.
Mộc Ngâm Thần trên người tản mát ra sát khí nhàn nhạt, bàn tay đang nắm kiếm cũng càng ngày càng dùng sức, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, nói tiếp: “Ngươi quả thật có thể cảm thấy kiêu ngạo, chỉ là Thanh Nghiên, có thể nói chúng ta chính là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không có nửa điểm tình cảm hay sao?”
Sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như cũ nói: “Ai nói các ngươi là thân nhân duy nhất của ta ở trên đời này? Ở trong mắt của ta, Mộc gia chính là địa ngục, không có nửa điểm tình cảm. Cũng chỉ có ngươi là cảm thấy, ta hẳn nên đối với Mộc gia phải có lòng biết ơn cùng lưu luyến mà thôi?”
Lời này không khỏi khiến Mộc Ngâm Thần cứng lại, kỳ thật ngay cả hắn đối với Mộc gia cũng không hề sinh ra lòng biết ơn hay sự lưu luyến, huống chi là Thanh Nghiên từ nhỏ đã phải chịu những tra tấn như vậy.
Chỉ là, hắn là người của Mộc, đây là chuyện mà hắn không thể phủ nhân, cho nên hắn vẫn phải báo thù mối hận diệt tộc này.
Bàn tay đang cầm kiếm nắm chặt lại, phía trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, sát khí trên người đình trệ trong nháy mắt, lại bắt đầu tăng vọt, chỉ là lượng sát khí trong mắt kia lại như không đủ, tựa hồ tùy thời đều có thể bị tiêu tan.
Cảm nhận được hơi thở bên cạnh biến đổi, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “Muốn giết cứ giết đi, chỉ cần nghĩ ta là kẻ thù của ngươi, hoặc là trực tiếp nhắm mắt lại, một kiếm chém xuống, ta sẽ chết”.
Mộc Ngâm Thần cả người rung mạnh, chỉ là khi vừa tưởng tượng, sát khí trên người hắn liền tiêu tan, suy sụp lui về phía sau từng bước dựa người vào cây cột đắng sau, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngươi thắng, ta không giết ngươi được”.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hiện lên một tia xin lỗi, đang muốn muốn nói cái gì đó, Mộc Ngâm Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: “Có phải ngươi rất muốn rời khỏi nơi đây hay không?”
Sửng sốt một chút, nhưng vẫn là không chút do dự gật đầu, nói: “Đúng!”
Giống như đã quyết tâm hạ quyết định gì đó, Mộc Ngâm Thần đột nhiên đứng thẳng thân mình, vẻ mặt còn thật sự chân thành nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Được, ta có thể thả ngươi rời đi”.
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, không có nói gì, nàng biết, Mộc Ngâm Thần sắp nói ra suy nghĩ của mình.
Mộc Ngâm Thần ánh mắt lóe ra vài cái, nói: “Nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, ta sẽ không đưa ngươi trở về, cũng sẽ không nói cho ngươi biết đây là nơi nào, hay là nên đi theo hướng nào, thậm chí ta cũng sẽ không giải huyệt đạo trên người ngươi cho ngươi”.
Lãnh Thanh Nghiên chăm chú nhìn hắn, sau đó gật đầu nói: “Được!”
Trả lời như vậy khiến cho trong mắt Mộc Ngâm Thần hiện lên một tia ảm đạm, thậm chí là theo bản năng nói: “Nơi này là trong thâm sơn cùng cốc, chung quanh không biết là có những loại mãnh thú gì, cho dù ngươi khôi phục công lực cũng chưa chắc đã đủ khả năng thoát khỏi đây, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Nói xong câu đó sau mới đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, vội vàng ngậm miệng lại không nói.
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nở một nụ cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn là khiến cho Mộc Ngâm Thần sửng sốt thất thần.
“Ta biết, nhưng mà ta muốn rời khỏi đây hơn”.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, nói: “Nếu ở trong tình huống như vậy, mà ngươi còn có thể thoát chết được, về sau ta cũng sẽ không tìm ngươi báo thù nữa, coi như… Coi như Mộc gia không còn nửa điểm quan hệ với ngươi nữa, nếu như ngươi chết ở trong rừng, coi như ngươi phải trả giá cho việc đã hủy diệt Mộc gia”.
Lãnh Thanh Nghiên vẫn gật đầu như cũ, nàng muốn rời khỏi nơi này, còn hơn là bị nhốt ở nơi này không biết là đến năm tháng nào, nàng tình nguyện vào trong rừng thử một lần.
Cho dù không có nội lực thì thế nào? Kiếp trước nàng cũng không hề có nửa điểm nội lực, còn một mình một người sống trong Thần Nông mấy tháng mà không chết, cánh rừng nguy hiểm này, chẳng lẽ so với Thần Nông còn khó hơn sao?
Đương nhiên, thời điểm đó, nàng có vũ khí mang lực sát thương rất mạnh, còn có một chút vật dùng để đối phó với dã thú cùng côn trùng độc, còn có vật dụng hữu dụng cho cuộc sống trong rừng, nhưng mà hiện tại cái gì cũng có, có lẽ Mộc Ngâm Thần sẽ đem đoản kiếm kia trả lại cho nàng.
Mộc Ngâm Thần sâu sắc nhìn nàng một cái, đột nhiên mang theo nàng bay vút ra tiểu viện, quả nhiên là đem đoản kiếm kia trả lại cho nàng, nói: “Ngươi có thể đi rồi”.
Trên tay nắm đoản kiếm chém sắt như chém bùn kia, Lãnh Thanh Nghiên lại lo lắng hơn vài phần, hướng về phía Mộc Ngâm Thần khẽ gật đầu, xoay người liền hướng về phía rừng rậm mà đi vào.
“Cám ơn ngươi, biểu ca, cũng cám ơn ngươi trước kia khi còn ở Mộc gia, ngươi vẫn luôn chiếu cố ta, hy vọng sau này không gặp lại nhau nữa!”
Nghe thanh âm từ xa truyền đến như vậy, Mộc Ngâm Thần đột nhiên cả người chấn động, vỏ kiếm bị hắn nắm cũng gần như biến dạng, nhìn phương hướng Lãnh Thanh Nghiên đã biến mất, một giọt máu tươi từ trong kẽ ngón tay phải hắn rơi xuống.
***
Mà giờ phút này, ở trước núi giả trong Mộc gia, ở trước mặt Thương Diễm Túc, xuất hiện một cái cửa động tối đen, không có nửa điểm ánh sáng từ bên trong lộ ra, như chiếc miệng rộng của mãnh thú giương ra, tùy lúc có thể nuốt chửng tính mạng của người ta!
Thương Diễm Túc nhìn tiểu tử kia liếc mắt một cái, hỏi: “Cục cưng, con muốn vào cùng phụ thân, hay là đi về nhà trước?”
Tiểu tử kia chớp ánh mắt, nói: “Đương nhiên là vào cùng phụ thân rồi, cục cưng còn đi tìm mẹ nữa!”