Một trận tiếng bước chân ồn ào rất nhanh hướng về phía bên này, mang theo một tiếng: “Hoàng hậu nương nương giá lâm”.
Thương Diễm Túc ôm nhi tử đứng lên, nhưng cũng không hề ngừng lại việc dẫn dược vào trong cơ thể của bé, đứng ngay bên cạnh người Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt mang theo châm biếm cùng giễu cợt nhìn về phương hướng có tiếng bước chân kia.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn quang chợt lóe, đoản kiếm trong tay nàng không chút do dự đâm vào trên bả vai của Thương Diễm Trác, khiến cho trên người hắn lại thêm một vết thương sâu nữa.
Đúng vậy, chính là trên bả vai hắn, nàng mới không để cho kẻ dám động tay vào cục cưng nhà nàng, thậm chí còn hạ thứ độc hỗn đản dễ dàng chết như vậy đâu!
Tên hèn hạ này, đem tức giận cùng oán hận của hắn đối với nàng cùng Thương Diễm Túc trút hết lên con của bọn họ, hơn nữa lại còn dám dùng biện pháp như vậy để tra tấn cục cưng, quả thực là không bằng cầm thú!
Lúc sau, Trữ hoàng hậu tiến vào đến địa lao, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên đem đoản kiếm hung hăng đâm vào trên bả vai của Thương Diễm Trác, cùng với tiếng kêu rên của Thương Diễm Trác, Trữ hoàng hậu kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng xanh, liền vội vàng vọt đi lên.
“Lãnh Thanh Nghiên, ngươi thật to gan, dám ám sát Vương gia, ngươi biết ngươi mắc tội gì?”
Thương Diễm Túc tiến lên từng bước, chắn phía trước Lãnh Thanh Nghiên, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu, lạnh nhạt nói: “Dám hạ độc đối với con trai bảo bối của bổn vương, thiếu chút nữa làm cục cưng nhà ta mất mạng, bổn vương còn muốn làm cho ở trên người hắn nhiều thêm mấy đao nữa, hoàng hậu nương nương cũng đừng nhiều lời rằng cái gì lớn hay không lớn mật”.
“Ngươi..”. Trữ hoàng hậu hung hăng đi tới trước mặt Thương Diễm Túc, vẻ mặt u ám nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thương Diễm Túc, ngươi đừng tưởng rằng có Thái Hậu cùng Như quý phi làm chỗ dựa, là ngươi có thể kiêu ngạo như thế, không đem bản cung để vào mắt, lại không đem quốc pháp để vào mắt, hôm nay nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc trên người Lỗ vương, bản cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Khẽ nhíu mày lại, khóe miệng hiện lên một tia cười giễu cợt, ánh mắt nhìn bà ta cũng lạnh như băng, cười khẽ một tiếng, nghiêng mặt đi liếc mắt nhìn đến Thương Diễm Trác ở bên cạnh một cái, nói: “Dường như ta đã động vào không chỉ một cọng tóc gáy, không biết hoàng hậu nương nương định xử trí bổn vương như thế nào?”
Nhìn đến trên người Thương Diễm Trác rất nhiều miệng vết thương, thậm chí tất cả vết thương đều đang không ngừng chảy máu, Trữ hoàng hậu nhịn không được có một cảm giác hoa mắt chóng mặt, lại đau lòng muốn chết, nhìn về phía hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên tầm mắt tự nhiên càng thêm không có thiện cảm.
Chỉ là đối với ánh mắt như vậy, bất kể là Thương Diễm Túc hay Lãnh Thanh Nghiên cũng không có ai để ý đến.
Lãnh Thanh Nghiên đem đoản kiếm trên vai Thương Diễm Trác rút ra, mang theo một dòng máu tươi, đồng thời cũng lại khiến cho Thương Diễm Trác kêu lên một tiếng đau đớn, làm cho lòng dạ độc ác của Trữ hoàng hậu rất nhanh liền nổi lên.
“Lãnh Thanh Nghiên, ngươi… giỏi lắm!” Trữ hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt kia, biểu tình trên mặt, giống như hận không thể đem Lãnh Thanh Nghiên đi hút máu ăn thịt, rút gân lột da.
Khóe miệng hiện lên một ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, quay đầu lại nhìn Trữ hoàng hậu, thoáng thi lễ, nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, ta rất tốt”.
Trữ hoàng hậu da mặt kịch liệt run rẩy vài cái, hận ý trong lòng nhìn cũng có thể rõ, chỉ tiếc Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên không có quan tâm đến chuyện này.
“Trong mắt các ngươi còn có quốc pháp hay không? Dám xâm nhập xông vào Lỗ vương phủ hành hung giết người, chỉ bằng điểm này, cho dù các ngươi là thân vương hay vương phi, cũng khó tránh khỏi phải chịu tội!”
Nghe vậy, Thương Diễm Túc ngay cả mí mắt đều không có động một chút, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng là giơ đoản kiếm lên hướng về phía Thương Diễm Trác đâm tới.
Thấy thế, Trữ hoàng hậu giận dữ, hai người kia quả nhiên là không biết trời cao đất dày, dám đem bà là một quốc gia tri mẫu không để vào mắt, còn muốn ở trước mặt bà đả thương hoàng nhi của bà!
“Lãnh Thanh Nghiên, ngươi dám!”
Trữ hoàng hậu giận dữ mắng mỏ, đồng thời cũng vọt về phía Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc không có hành động gì, nhưng mà Bạch Hổ vừa rồi còn im lặng quỳ rạp trên mặt đất lại ngay lập tức đứng lên, trực tiếp đánh về phía Trữ hoàng hậu.
“GRào!” Dám không để ý đến uy nghiêm vương giả của nói, trước mặt nó lại tập kích nữ chủ nhân của nó, quả thực chính là chán sống!
Những người mà Trữ hoàng hậu mang đến đều kinh hãi khếp sợ, đều muốn tiến lên nghĩ cách đi cứu viện hoàng hậu nương nương, nhưng mà khi Bạch Hổ vừa nhào lên bọn họ cũng bất động tại chỗ, hiện tại hành động cũng là không kịp rồi.
Bạch Hổ đem Trữ hoàng hậu đánh ngã xuống đất, hầu như hơn phân nửa cái thân mình của nó đều đặt ở trên thân thể của bà ta, đôi mắt hổ tràn ngập uy nghiêm kia nhìn bà, há mồm lộ ra răng nanh sắc bén hơn bảo kiếm, đột nhiên liền hướng tới cổ Trữ hoàng hậu cắn xuống.
“A!” Trữ hoàng hậu bị dọa đến mặt không còn chút máu, bà thậm chí đã cảm giác được đau đớn khi hàm răng nhọn kia đâm vào trong da thịt mình.
“Ban Ban, không được giết người!”
Vừa lúc đó, đột nhiên vang lên thanh âm của Lãnh Thanh Nghiên, làm cho Ban Ban đang muốn cắn đứt cổ hoàng hậu nương nương quay đầu đi nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt tựa hồ còn mang theo một tia dò hỏi.
Thương Diễm Túc vỗ nhẹ xuống đầu nó, nói: “Giết bà ta phải đền mạng”.
Tuy rằng Thương Diễm Túc chưa bao giờ để ý cái gọi là vương pháp, cho tới bây giờ đều là dựa theo ý thích của mình mà làm việc, nhưng người ta dù sao cũng là hoàng hậu nương nương, làm sao có thể bị giết tùy tiện như vậy?
Không may, cả nhà còn phải chôn theo bà ta nữa! Mà chuyện như vậy, hiển nhiên là hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên cũng không muốn nhìn thấy.
Đối với lời nói của Thương Diễm Túc dường như nó cũng không hiểu gì, nhưng nó vẫn là ngưng lại không cắn đứt cổ của hoàng hậu nương nương, vươn đầu lưỡi liếm liếm hàm răng nhọn, một giọt nước bọt rơi xuống, vừa vặn rơi ở tại trên mặt hoàng hậu nương nương.
Nhìn nó một bộ dáng kia giống như đang thèm nhỏ dãi, tuy rằng vì tránh thoát được mất một mạng mà thoáng cái thả lỏng thân người, nhưng hiện tại lại khẩn trương lên, thân mình cứng nhắc nằm ở trên mặt đất, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở lớn, không muốn chọc giận đến súc sinh này, sau đó nó sẽ một ngụm mà cắn đứt cổ bà.
Bởi vì Trữ hoàng hậu đột nhiên xông lên đây, hơn nữa Bạch Hổ đột nhiên bổ nhào vào bà ta, Lãnh Thanh Nghiên cũng là tạm dừng động tác muốn tiếp tục tra tấn Thương Diễm Trác, xoay người lại lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn đến trên người Trữ hoàng hậu, sau đó nhìn về phía đám cung nữ thái giám cùng thị vệ đang rục rịch nhưng không dám manh động.
“Các ngươi cũng muốn thử xem sao?”
Nghe vậy, những người đó đều lui lại đằng sau mấy bước, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như đang gặp ma quỷ, còn có Bạch Hổ kia đang trực tiếp ghé vào trên người hoàng hậu nương nương, không ngừng có tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Trong lòng Thương Diễm Túc tiểu tử kia lẩm bẩm vài tiếng, cũng không biết rốt cuộc là lẩm bẩm cái gì, sau đó thở phào ra một tiếng, chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt một mảnh sương mù.
Đợi thấy rõ là ai đang ôm mình, chớp chớp ánh mắt, đột nhiên giang hai cánh tay ra ôm chặt cổ Thương Diễm Túc, run giọng kêu to: “Phụ thân.. “.
Thương Diễm Túc đem tiểu bảo bối ôm chặt, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ôn nhu nói: “Được rồi cục cưng, đã không có việc gì, ngoan nha!”
Hít cái mũi vài cái, tiểu tử kia tay chậm rãi buông ra, bởi vì hiện tại bé không còn chút sức lực nào, mệt chết!
Ở trong lòng phụ thân cọ cọ vài cái, sau đó nghiêng đầu qua nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh, yếu ớt nói: “Mẹ, thực xin lỗi, cục cưng không nên không nghe mẹ nói, còn vụng trộm chạy đi ra ngoài”.
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ lắc lắc đầu, đi tới đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hôn một cái, nói: “Không có việc gì, cục cưng không có việc gì thì tốt rồi”.
“GRào!”
Dường như là bất mãn vì tiểu tử kia không để ý đến nó, Bạch Hổ ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng, cái đuôi nhẹ nhàng lướt qua trên người tiểu tử kia một cái.
Tiểu tử kia nheo ánh mắt lại, cúi đầu nhìn Bạch Hổ đang quỳ rạp trên mặt đất, tay nhỏ bé ở trên lưng nó nhẹ nhàng mà vuốt ve, sau đó mới nhìn đến phía dưới Bạch Hổ giống như còn đang đè lên một người.
“Ban Ban, ngươi đang đè lên ai vậy a?”
Thương Diễm Túc tạm thời đem tiểu tử đặt ở trên lưng Bạch Hổ, vì hiện tại đối với tiểu tử kia mà nói, nằm ở trên lưng Bạch Hổ mềm mại ấm áp hiển nhiên là thoải mái hơn so với bị hắn ôm ở trong lòng, Bạch Hổ cũng rất cẩn thận sẽ không làm cho tiểu tử kia rớt xuống khỏi lưng nó.
Ban Ban thi hành đứng lên, khi đứng lên không biết là vô tình hay cố ý, chân nó đột nhiên mềm nhũn xuống, sau đó lại mạnh mẽ ngã xuống, ách không đúng, hẳn là ngã về tới trên người hoàng hậu nương nương.
Bạch Hổ thân mình to lớn, hơn nữa đột nhiên rớt xuống lực này đánh vào, làm cho hoàng hậu nương nương cảm giác được giống như Thái Sơn đè ép, không khỏi buồn bực hừ một tiếng, ngực một trận khó chịu, trong miệng thiếu chút nữa liền phun ra một ngụm máu tươi, lại ngay cả muốn thét chói tai lại không phát ra được thanh âm.
Thương Diễm Túc khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, vẻ mặt quái dị nhìn Bạch Hổ, sao hắn có cảm giác Bạch Hổ rất là có linh tính, ngoại trừ không thể nói chuyện, những thứ khác quả thực giống như một tiểu hài tử bình thường vậy, chẳng lẽ đây là công lao dạy dỗ của Nghiên nhi?
Tiểu tử kia chớp chớp mắt, nhìn hoàng hậu nương nương lại bị Ban Ban hung hăng đè ép một chút, tuy rằng có cảm giác cả người vô lực, ngay cả mí mắt đều chống đỡ không nổi, không muốn nói nửa câu, nhưng bé vẫn là nhịn không được nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương nha, vậy mà bà ta thiếu chút nữa bị Ban Ban đè chết rồi!”
Trữ hoàng hậu tức giận vô cùng, nhưng bà cũng không dám có bất kỳ biểu tình gì, chỉ có thể chờ Bạch Hổ ở trên người chậm rì rì đứng lên, khi đứng lên còn cố ý dùng bụng hung hăng đè lên người bà mấy lần, khiến cho bà thiếu chút nữa liền không thở nổi.
Rốt cục, sau nửa ngày cọ xát, Ban Ban đại nhân của chúng ta rốt cục cũng đứng lên, mang theo tiểu tử kia trên lưng tìm một chỗ sạch sẽ, sau đó nằm úp sấp xuống chợp mắt, nó vốn không thích vận động, có thể nằm úp sấp cũng là tuyệt đối sẽ không đứng dậy.
Sau khi Bạch Hổ rời đi, hoàng hậu nương nương rốt cục cũng có thể thở phào một hơi, những cung nữ thái giám bên cạnh cũng tiến đến nâng bà dậy.
“Nương nương, ngài thế nào? Có làm sao hay không, không thoải mái ở chỗ nào a?”
Trữ hoàng hậu ra sức thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng, tay xoa xoa chỗ da cổ bị răng bén nhọn của Bạch Hổ kia cắn nát, lòng còn sợ hãi liếc mắt một cái nhìn đến Bạch Hổ kia đang nằm úp sấp bên kia.
Ban Ban đại nhân chỉ thoáng ngẩng đầu, nhàn nhạt mang theo chút khinh thường liếc bà ta một cái, khiến cho hoàng hậu nương nương cũng không dám nhìn nó thêm lần nữa.
Đối với tình huống như vậy, nó tựa hồ rất đắc ý, lay động cái đầu vài cái, sau đó lại nằm úp sấp xuống, cái đuôi nhẹ nhàng mà ở trên người tiểu tử kia lay động, còn tiểu tử kia vẻ mặt hưởng thụ nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào trạng thái ngủ say.
Hiện tại, tiểu tử kia ở trên lưng Bạch Hổ, tin tưởng sẽ không có ai không muốn sống đi trêu chọc, Thương Diễm Túc rốt cục cũng có thể chú tâm đến việc đối phó những người trước mắt này.
Người khác hắn đều có thể không thèm để ý, sống chết của họ hắn không thèm để ý đến, nhưng duy nhất Thương Diễm Trác cùng Trữ hoàng hậu, hai người này cũng chính là những người hắn muốn đối phó, bởi vì liên quan đến thân phận, ngay cả Thương Diễm Túc cũng không thể không nghiêm túc, bởi vì hắn cũng không muốn những người thân yêu bên cạnh mình cũng phải chôn cùng bọn họ.
Trữ hoàng hậu được hai cung nữ giúp đỡ, thần sắc âm trầm nhìn Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, nghiến răng nghiến lợi gật đầu nói: “Được lắm, tốt lắm, các ngươi dám sử dụng một con súc sinh đến ám sát bản cung, thật chính là cả gan làm loạn, tội ác đầy trời!”
Khẽ nhướng mày, Thương Diễm Túc đi đến bên người Thương Diễm Trác xốc hắn từ trên mặt đất lên, dù sao hiện tại Thương Diễm Trác đã không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể để Thương Diễm Túc tùy ý đối phó muốn như thế nào thì là như thế, hy vọng duy nhất của hắn là mẫu hậu hắn cứu hắn ra khỏi nơi này.
Trữ hoàng hậu nhìn thấy động tác của Thương Diễm Túc không khỏi cả kinh, vội vàng trầm giọng hỏi: “Thương Diễm Túc, ngươi muốn làm cái gì?”
Thương Diễm Trác cũng là âm trầm nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Ngươi muốn giết liền giết, hiện tại còn do dự cái gì?”
“Ngươi muốn chết?” Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn Trữ hoàng hậu, khóe miệng hàm chứa một ý cười đạm mạc, nói, “Hoàng hậu nương nương, con của ngươi muốn chết đó. Nếu chính hắn hy vọng muốn chết như vậy, vậy thì bổn vương cho hắn được toại nguyện, tin tưởng rằng hoàng hậu nương nương hẳn là cũng sẽ không trách tội bổn vương đi?”
Trữ hoàng hậu đồng tử một trận co rút lại, không tự giác được mà từng bước từng bước tiến lên phía trước, khẩn trương liếc mắt nhìn đến Thương Diễm Trác trong tay Thương Diễm Túc, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Thương Diễm Túc, quát: “Ngươi dám? Hôm nay Trác nhi của bản cung nếu lại bị nửa điểm tổn thương nữa, bản cung nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Hoàng hậu nương nương, lời nói như vậy ngài thật sự đã muốn nói từ rất nhiều năm rồi, nhưng kết quả là cho tới tận bây giờ, bổn vương vẫn còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này, thậm chí còn có thể kèm hai bên con của ngươi, nắm trong tay sinh tử của hắn!”
“Ngươi sẽ không giết hắn, bởi vì nếu ngươi giết Trác nhi, như vậy ngay cả chính ngươi, cũng sẽ bị liên lụy thật lớn, cho dù Hoàng Thượng có sủng ái ngươi như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể tha cho ngươi không phải chết mà thôi”.
“Chỉ cần còn sống, là được rồi?”
Trữ hoàng hậu trong mắt hàn quang một trận lóe ra, nhưng mà con mình đang nằm trong tay hắn, bà cũng đã lâm vào hoàn cảnh bị động mất rồi.
“Thương Diễm Túc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết chết Lỗ vương? Ngươi cũng đừng quên, bên trong Lạc vương phủ, cũng không phải là chỉ có một mình ngươi!”
Trong mắt híp lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu, trong thanh âm mang theo một tia sát khí, nói: “Ngươi đang uy hiếp bổn vương sao?”
“Là như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho là, giết thân vương, Lạc vương phủ của ngươi còn có thể bình yên được sao? Đến lúc đó, cho dù ngươi có thể thoát chết được, những người khác cũng sẽ không có vận may như vậy!”
Nói xong, nàng còn liếc mắt nhìn đến Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh, Lãnh Thanh Nghiên đang chuyên tâm lau lau đoản kiếm ở trong tay, cảm giác được tầm mắt của hoàng hậu nương nương, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của bà ta.
Cái ánh mắt kia, sâu thẳm như biển sâu không bờ bến mà lại mang theo tia lãnh ý làm cho lòng người một trận lạnh lẽo, như một con sói kiêu ngạo, tràn ngập khinh thường đối với những người nó thấy, Trữ hoàng hậu giật nảy mình run cả người đáy lòng lạnh lẽo run sợ, nhưng đột nhiên phát hiện chính mình lại không thể dời tầm mắt đi được.
Trữ hoàng hậu đồng tử lại một lần nữa co rút lại, cố gắng làm cho tầm mắt của chính mình rời đi khỏi gương mặt của Lãnh Thanh Nghiên, nhưng vẫn phải đợi cho Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt dời đi trước, sau đó bà mới có thể tự do nhìn đi nới khác.
Đem hết thảy sự việc thu vào trong mắt, ý cười trên khóe miệng Thương Diễm Túc mở rộng thêm một chút, nhìn Trữ hoàng hậu hơi chật vật trêu tức, nói: “Hoàng hậu nương nương ý của ngài là, chỉ cần bổn vương không giết Thương Diễm Trác, còn lại là tùy ý bổn vương muốn làm như thế nào thì làm sao?”
Trữ hoàng hậu sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi, điều này sao có thể? Nếu mà để tùy ý Thương Diễm Túc, Trác nhi của nàng khẳng định sẽ bị hắn tra tấn sống không bằng chết!
Mà khi Thương Diễm Túc nắm trong tay Thương Diễm Trác, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Kì Thụy đứng ở bên người Trữ hoàng hậu, nó đã đi theo Trữ hoàng hậu vào đây, chỉ là cho tới bây giờ, nó đều không có mở miệng phát ra nửa lời.
Có điều khi nó vừa tiến đến nơi này Lãnh Thanh Nghiên liền chú ý tới nó, đơn giản là khi nó vừa tới, ánh mắt nhìn về phía cục cưng nhà nàng, làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được đối tiểu hài tử này cũng nổi lên sát ý.
Chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu đem sát ý trong lòng áp chế đi xuống, nàng sao có thể cùng Thương Diễm Trác giống nhau, muốn động thủ với một tiểu hàu tử chứ?
Ngay khi hai bên còn đang giằng co, cũng không phải Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người không thể rời đi, chỉ là không nghĩ cứ như vậy mà rời đi, lại không thể thật sự đem hoàng hậu cùng Thương Diễm Trác giết chết.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, bên ngoài địa lao lại vang lên những tiếng bước chân, sau đó thanh âm chói tai như vừa rồi lại vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên nhanh chóng trao đổi cho nhau một ánh mắt, khóe miệng hai người đồng thời hiện lên một tia cười mỉm.
Thương Lang hoàng đã nhận được tin tức, lập tức liền từ trong cung chạy ra, giờ phút này khi hắn thấy rõ nội tình bên trong địa lao, mày không khỏi gắt gao nhíu lại, nhìn Thương Diễm Túc còn đang nắm lấy Thương Diễm Trác, nói: “Các ngươi là muốn làm gì? Còn không mau thả Lỗ vương?”
Thương Diễm Túc tùy tay đem Thương Diễm Trác ném tới bên cạnh, dù sao Thương Diễm Trác sớm đã bị phong bế huyệt đạo không thể vận chuyển nội lực, hiện tại lại bởi vì mất máu quá nhiều mà đầu có chút cháng váng, trên cơ bản đã không thế nào nhúc nhích được.
Trữ hoàng hậu nghĩ muốn xông lên, có điều Thương Diễm Túc bước sang ngang ngăn lại bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta, nói xong: “Hoàng hậu nương nương vẫn là nên trở lại chỗ đứng ban đầu có vẻ tốt hơn”.
“Ngươi.. “. Trữ hoàng hậu tức giận vô cùng, quay đầu nhìn về phía Thương Lang hoàng, nói, “Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn Trác nhi bị Lạc vương tra tấn mà chết sao?”
Thương Lang hoàng liếc mắt một cái nhìn Thương Diễm Trác cả người đầy máu tươi, mày không khỏi nhướng lên vài cái, sau đó nhìn về phía Thương Diễm Túc, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi nếu là không thể cho trẫm một lời giải thích, hôm nay cho dù là trẫm, cũng không thể tha cho ngươi!”
Thương Diễm Túc trong mắt hàn quang chợt lóe ra, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên tiến lên từng bước đứng ở phía trước hắn, nàng sợ Thương Diễm Túc sẽ nói ra một ít lời không thích hợp, dù sao nhiều năm qua như vậy, hắn giống như mọi thời khắc đều cùng Thương Lang hoàng đối nghịch, hiện tại tuy rằng chỉ còn lại một ít không được tự nhiên, nhưng loại thói quen này cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi được.
Lãnh Thanh Nghiên đứng ra làm cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, theo bản năng liền ngậm miệng, chỉ là cúi đầu có chút hốt hoảng nhìn nàng, mà những người khác cũng theo từng bước tiến của nàng, đều chuyển lực chú ý đến trên người của nàng.
“Phụ hoàng, Lỗ vương đem Tuyệt Thế bắt vào Lỗ vương phủ, hơn nữa hắn còn nhốt vào địa lao, muốn lấy cớ này đến uy hiếp chúng ta, nếu hắn chỉ có làm như vậy, chúng ta sẽ không làm ra chuyện tình nghiêm trọng như vậy. Vốn chỉ cần hắn đem Tuyệt Thế trả lại cho chúng ta, chúng ta sẽ không so đo gì, nhưng mà hắn thế nhưng lại lấy độc dược đến tra tấn Tuyệt Thế, hơn nữa còn thiếu chút nữa hại chết Tuyệt Thế”.
“Cái gì?” Nghe Lãnh Thanh Nghiên nói, Thương Lang hoàng sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tầm mắt ở bên trong địa lao quét qua, rốt cục thấy được tiểu tử kia đang ghé vào trên lưng Bạch Hổ, giờ phút này bé đã ngủ rất say, sắc mặt lại vẫn tái nhợt.
Vẻ mặt tức giận đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Diễm Trác, hít sâu mấy cái mới có thể làm cho lửa giận trong lòng kìm xuống bớt một chút, trầm giọng nói: “Cho dù trẫm biết ngươi cùng Lạc vương bất hòa, nhưng cũng không nghĩ rằng ngươi có thể làm ra loại chuyện tình như vậy, có chuyện gì ngươi không thể đi tìm bọn họ giải quyết? Thế nhưng đem lửa giận trút hết trên người một tiểu hài tử!”
Sắc mặt Trữ hoàng hậu đã bị lời nói của Lãnh Thanh Nghiên làm cho trở nên rất khó nhìn, vội vàng đi đến bên người Thương Lang hoàng vì Thương Diễm Trác mà cầu xin, nhưng mà bà ta còn chưa có mở miệng, Thương Lang hoàng liền lên tiếng đánh gãy lời nói của bà ta, nói: “Ngươi câm miệng cho trẫm! Đây là nhi tử tốt đẹp của ngươi, đường đường là thân vương, nhưng lại chỉ biết đem lửa giận đến đổ lên trên người một tiểu hài tử!”
Nếu Lãnh Thanh Nghiên chỉ nói, Thương Diễm Trác cưỡng ép tiểu tử kia, muốn dùng tiểu tử kia để uy hiếp hai người bọn họ làm theo lời hắn, Thương Lang hoàng tuy rằng cũng sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không tức giận như vậy, bởi vì cái này chỉ có thể xem như là một thủ đoạn đối phó với Thương Diễm Túc.
Nhưng mà hắn lại dùng độc tra tấn tiểu tử kia, việc này đã có thể hoàn toàn biến thành một sự việc khác, mà tiểu tử kia thiếu chút nữa bị hắn hại chết, cái này càng làm cho Thương Lang hoàng từ trước đến nay hết lòng yêu thương tiểu tử kia, lửa giận bốc lên tới đỉnh điểm.
Trữ hoàng hậu trong lòng hoảng hốt, không khỏi quỳ xuống, vẫn tiếp tục vì Thương Diễm Trác cầu xin, “Hoàng Thượng, Trác nhi làm như thế toàn bộ đều là vì Lạc vương bọn họ thật sự là khinh người quá đáng, làm cho lửa giận trong lòng hắn khó mà tắt, nếu không hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy với tiểu Tuyệt Thế!”
Thương Lang hoàng trong mắt hàn quang chợt lóe, đem bàn tay đang nắm lấy tay áo hắn của Trữ hoàng hậu hất ra, nói: “Lạc vương bọn họ khinh người quá đáng? Hoàng hậu ngươi nghĩ ngươi làm cái gì trẫm đều không biết sao? Cho tới nay, Lạc vương khi nào thì chủ động cùng các ngươi trở mặt? Chẳng lẽ không phải các ngươi khinh người quá đáng, bọn họ mới phản kháng?”
“Hoàng Thượng.. “.
“Đủ rồi! Những năm gần đây, trẫm chưa bao giờ hỏi đến hành vi của các ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng trẫm cái gì cũng không biết! Trẫm kỳ thực đều đang nhìn các ngươi, mặc kệ là hoàng hậu ngươi hay là Lỗ vương, thậm chí là cả Lạc vương cùng Cẩn vương!”
“Hoàng… Hoàng Thượng.. “.
“Hừ!” Thương Lang hoàng hừ lạnh một tiếng sau đó liền đem tầm mắt chuyển dời đến trên người tiểu tử kia, thân thiết hỏi, “Tiểu Tuyệt Thế hiện tại thế nào rồi?”
“Phụ hoàng yên tâm, tạm thời đã không có việc gì”. Lãnh Thanh Nghiên nhẹ giọng nói.
Thương Lang hoàng cũng là nhíu mày, hỏi: “Tạm thời không có việc gì?”
Sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, tạm thời không có việc gì, cho nên trong vòng hai ngày phải đưa đến đại phu để cẩn thận chẩn trị, nếu không có bị làm sao, con cũng không biết”.
Thương Lang hoàng trong mắt hiện lên thần sắc đau lòng, gật đầu nói: “Nếu như vậy, các ngươi nhanh chóng đem tiểu Tuyệt Thế đưa đi đi”.
Khẽ nhíu nhíu mày, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu liếc nhìn Thương Diễm Túc, sau đó xoay người đem tiểu tử kia ở trên lưng Bạch Hổ ôm lấy, hướng tới Thương Lang hoàng thoáng thi lễ nói: “Nhi thần (con dâu) cáo lui!”
Ba người một hổ đi qua những người ở đây, rất nhanh liền rời khỏi Lỗ vương phủ, về phần Thương Diễm Trác sẽ thế nào, bọn họ cũng không muốn quan tâm, cho dù Thương Lang hoàng buông tha cho hắn lần này, trong lòng cũng là đã có vướng mắc rất lớn.
Về phần Thương Diễm Trác làm tổn thương đến tiểu tử kia, Lãnh Thanh Nghiên đã đâm hắn nhiều như vậy, hơn nữa trên đoản kiếm của nàng, cũng có độc, tuy rằng sẽ không làm cho người ta chết, lại khiến cho người ta khó chịu cực độ, hơn nữa cái loại độc này người bình thường căn bản là không giải được.
Cho nên, tạm thời buông tha cho hắn, trước hết khiến hắn chịu loại tra tấn của độc dược, về phần có muốn giết hắn hay không, loại chuyện này vốn dĩ không xuất hiện trong phạm vi lo lắng của Lãnh Thanh Nghiên, thậm chí ngay cả Thương Diễm Túc đều không có nghĩ tới muốn giết hắn.
***
Diệp Trần Nhiên thật cẩn thận bắt mạch cho tiểu tử kia, sau một lúc lâu mới đem tay tiểu tử kia bỏ vào trong chăn, đứng lên nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Yên tâm đi, tuy rằng thân thể có chút tổn thương, nhưng không phải nghiêm trọng, điều trị vài ngày là không có vấn đề gì. Về phần thực cốt tán kia, không biết tại sao, thế nhưng cùng biến dị thuốc giả chết trong cơ thể của Tuyệt Thế hòa lẫn nhau, đã xảy ra biến hóa, đã không có độc”.
“Không có độc?”
“Đúng!”
“Nói cách khác, cục cưng về sau liền cùng tiểu hài tử bình thường giống nhau, hoàn toàn khỏe mạnh?”
“Đúng!”
Sửng sốt sau một lúc lâu, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lộ ra nụ cười hết sức rạng rỡ, làm Diệp Trần Nhiên không khỏi choáng váng, không khỏi cũng lộ ra thần sắc ôn nhu.
Thương Diễm Túc vươn tay đem Lãnh Thanh Nghiên ôm vào trong lòng, ngăn cách tầm mắt của hai người, nhìn Diệp Trần Nhiên nói: “Đa tạ!”
Diệp Trần Nhiên lộ ra tươi cười như biết trước, lắc đầu nói: “Vương gia quá khách khí, tại hạ cùng Thanh Nghiên quan hệ không phải là ít, tiểu tử kia lại là con nuôi của tại hạ, chỉ là làm chút chuyện như vậy, nhưng mà không cần nói lời cảm tạ”.
Khóe miệng run rẩy một chút, người kia, lại bắt đầu khoe khoang hắn cùng với Nghiên nhi chuyện thuở nhỏ quen biết.
“Mặc kệ là thế nào, hiện tại ngươi giúp Vương phi của ta, cứu con của ta, bổn vương cũng nên nói với ngươi một tiếng cám ơn”.
Diệp Trần Nhiên nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Thương Diễm Túc, xoay người bước đi đến cái bàn bên cạnh, chấp bút viết lên phương thuốc.
Lãnh Thanh Nghiên tự mình đi hiệu thuốc bắc bốc thuốc, bởi vì nàng lo lắng người khác làm chuyện này, một người hướng tới hiệu thuốc bắc đi đến, nghĩ hôm nay cục cưng gặp nguy hiểm, không khỏi có chút tâm thần không yên.
Xem ra về sau, phải càng thêm chú ý mới được, thiếu chút nữa liền không thấy được cục cưng, thật sự rất nguy hiểm.
Đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, cả kinh, vội vàng thu liễm tâm thần, chống đỡ choáng váng không ngừng đánh úp kia, đồng thời cũng nhanh chóng kiểm tra dưới thân thể của chính mình, muốn vận công đem mê dược trong cơ thể kia bức ra bên ngoài, cước bộ cũng nhanh hơn hướng tới hiệu thuốc bắc đi đến.
Chỉ là nàng vừa mới đi được vài bước, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, muốn lui về phía sau, lại phát hiện mặt sau cũng không biết ở khi nào thì, xuất hiện một người, chặt đứt đường lui của nàng của nàng.
Nhì hai người kia, Lãnh Thanh Nghiên đồng tử co rụt lại, “Là các ngươi?”
“Đúng vậy, là chúng ta”.
Nói xong câu trả lời này, hai người cũng không có động tác gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, hình như đang chờ nàng không thể chống đỡ được dược lực của mê dược rồi ngã xuống.
Lãnh Thanh Nghiên cảm giác được đầu càng ngày càng mê mang, đã ra sức liều mạng thúc dục nội lực, nhưng cảnh sắc trước mặt rất nhanh cũng liền mơ hồ, toàn bộ thế giới đều bắt đầu lay động.
Trước khi lâm vào đêm tối, cũng cảm thấy mình giống như rơi vào một vòng ôm.
Chết tiệt, nàng vừa rồi chỉ lo suy nghĩ đến chuyện tình của cục cưng, thế nhưng ngay cả trúng mê dược lúc nào cũng không biết!