Chỉ Nghiện

Chương 7: Cái miệng nhỏ xinh này, ngậm thứ khác chắc cũng dễ chịu lắm

Trước Sau

break

Triệu Bảo Châu trợn tròn mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm.

Hàn Kiến Hoằng nhướn mày: “Không phải phải ngậm ba lần sao?”

Chỉ trong chốc lát, gương mặt Triệu Bảo Châu đỏ bừng lên trông thấy. 

Cô cúi đầu nhìn mũi giày, đường thêu trên đó đã sờn mấy lần, cũng rối ren như tâm trạng của cô lúc này.

“Tục... tục lệ cũng chưa chắc đã đúng.” Cô nhỏ giọng nói, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ mình cô nghe thấy, rồi cắn chặt môi.

Trong thôn không phải chỉ mình cô không có con, nhưng cũng chưa từng nghe ai làm theo tục lệ này.

Triệu Bảo Châu biết Hàn Kiến Hoằng cũng bất đắc dĩ, chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ Vương Quế Hoa giao, cô lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm, đen láy của anh.

Anh vẫn luôn nhìn cô, không biểu lộ cảm xúc gì, khiến Triệu Bảo Châu bồn chồn không yên, mọi suy nghĩ trong đầu đều rối tung, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để trốn đi.

Hàn Kiến Hoằng đang đợi cô.

Triệu Bảo Châu tìm đại một cớ để chuồn: “Em... em đi giặt quần áo đây.”

“Lời của anh, không thích nhắc lại lần thứ hai.” Hàn Kiến Hoằng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp tạo áp lực lớn cho Triệu Bảo Châu.

Cô ngây người, hai người đối mặt nhau,Triệu Bảo Châu cảm thấy anh chồng hôm nay hung dữ hơn mọi khi, chắc là giận rồi. 

Trước đây anh về nhà lúc nào cũng chẳng chịu ngồi yên, vậy mà giờ lại bị mẹ chồng ép ở lại để làm lễ nghi với cô.

Triệu Bảo Châu do dự mãi, cuối cùng vẫn không dám đắc tội với Hàn Kiến Hoằng, cô nghĩ anh cũng giống mình, đều là bị ép buộc, chậm rãi bước tới, muốn làm cho xong chuyện.

Cô nhẹ nhàng hé môi, mắt nhìn thẳng vào ngực anh, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, ngửi thấy mùi cỏ cây thanh mát trên người anh, cô cảm thấy mặt mình càng nóng hơn.

Hàn Kiến Hoằng không có động tác gì, Triệu Bảo Châu cứ há miệng mãi, mặt sắp cứng đờ. 

Anh đang đợi cô chủ động.

“Anh... anh cả.”

“Hửm?” Hàn Kiến Hoằng nhướn mày.

Triệu Bảo Châu không chịu nổi nữa, đành nắm lấy ngón tay của Hàn Kiến Hoằng, đặt lên hàm răng đang cắn chặt của mình, rồi cạ đi cạ lại vài lần.

Hàn Kiến Hoằng cúi mắt nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn Triệu Bảo Châu một cách nghiêm túc, sau khi đi làm ăn xa, ngoài việc định kỳ gửi tiền về, anh chẳng mấy quan tâm chuyện nhà, năm Hàn Kiến Hà kết hôn, anh cũng chỉ về ăn vội một bữa rồi đi ngay.

Hàn Kiến Hà rất tin tưởng anh cả, lúc nào cũng kể Triệu Bảo Châu tốt thế nào, cơ thể cô thơm và ấm áp ra sao, khiến anh nghe chỉ thấy phiền.

Giờ đây, lần đầu tiên nhìn kỹ cô, anh mới nhận ra vòng ngực của cô rất đầy đặn, trông có vẻ vô cùng mềm mại.

Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng trần trụi, Triệu Bảo Châu chợt nhớ ra mình vừa tắm xong, quần áo mùa hè lại mỏng, mà khoảng cách giữa họ lại quá gần, anh chồng có thể nhìn thấy cơ thể mình, cô vội lấy một tay che ngực, rồi lại nghĩ hành động này thật mờ ám, lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu cho phải.

Chắc thế này là được rồi nhỉ?

Cô định buông tay ra thì ngón tay của Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cố cạy hàm răng cô, lần này, Triệu Bảo Châu nhận ra và hoảng sợ: “A... anh cả?”

Vừa dứt lời, miệng cô há ra, ngón tay của Hàn Kiến Hoằng lập tức đâm thẳng vào.

Triệu Bảo Châu không hiểu sao ngón tay của đàn ông lại to và dài đến thế, vừa mới vào một cái, cô đã thấy khó chịu muốn nôn.

“Ngậm cho kỹ vào.”

Triệu Bảo Châu không dám nôn nữa, đầu lưỡi bị đè nén đến khó chịu, muốn thở gấp, lưỡi cô tự nhiên cử động, liếʍ láp ngón tay của Hàn Kiến Hoằng, chính bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Cảm giác ẩm ướt, nóng ấm vẫn còn đó, một lúc sau, nước bọt chảy dài bên mép, khoang miệng bị khuấy động đến mức không thể nói nên lời.

“Ưm...”

Khó chịu quá. 

Anh cả đang làm gì vậy?

Triệu Bảo Châu xấu hổ đến không biết trốn vào đâu, cô cứ tưởng mọi hành động của Hàn Kiến Hoằng đều là một phần của nghi thức, đành chấp nhận chịu đựng, đôi mắt cô long lanh nước, đầu lưỡi đỏ ửng.

Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng trở nên u tối, một cái miệng nhỏ xinh thế này, ngậm thứ khác chắc cũng dễ chịu lắm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc