Chỉ Nghiện

Chương 6: Lại đây, ngậm lấy

Trước Sau

break

Nhiều năm rồi Hàn Kiến Hoằng không về nhà ăn Tết.

Bữa cơm tối nay là bữa thịnh soạn nhất trong năm, có cả gà, vịt, cá, thịt, tổng cộng năm món ăn đầy ắp.

Vương Quế Hoa vốn là người rất tiết kiệm, thường ngày một bát canh trứng cũng phải lẩm bẩm mấy ngày, chỉ khi Hàn Kiến Hoằng về nhà bà mới dám chi tiêu như vậy.

Trước đây, Triệu Bảo Châu cũng giống Vương Quế Hoa, mong ngóng Hàn Kiến Hoằng về nhà nhất, vì nhờ thế bữa ăn sẽ được cải thiện, cô luôn được ăn ngon, nhưng hôm nay, một bàn đầy món ngon bày ra trước mắt, cô lại chẳng có chút khẩu vị nào. Cô cứ mãi suy nghĩ câu nói của Hàn Kiến Hoằng, “tắm rửa sạch sẽ đi”, là có ý gì.

Nhưng cô không nghĩ sai lệch, dù sao Hàn Kiến Hoằng cũng là anh chồng, sẽ không làm gì cô. Ở nông thôn, em chồng có thể tùy tiện đùa giỡn với chị dâu, còn anh chồng và em dâu thì phải giữ khoảng cách.

Vương Quế Hoa ăn no nê, miệng dính đầy dầu mỡ, cười đến nỗi thịt trên mặt dồn lại thành một cục: “Kiến Hoằng, ăn nhiều vào. Chỉ có con về nhà thì mẹ mới được ăn ngon thế này thôi.” Vừa nói bà vừa định gắp thức ăn cho Hàn Kiến Hoằng.

Hàn Kiến Hoằng nói: “Mẹ cứ tự ăn đi ạ.”

Lúc này, Vương Quế Hoa tuyệt đối không tiết kiệm, ăn một cách thoải mái, bà liếc thấy Triệu Bảo Châu cứ cắm đầu vào bát cơm, ăn chẳng được mấy miếng, bèn lẩm bẩm: “Con xem người con bốc mùi đến mức nào rồi, ăn xong thì đi tắm rửa sạch sẽ đi.”

Triệu Bảo Châu đang mải suy nghĩ, bị bà nói giật mình đến run tay.

Vương Quế Hoa nhìn cô càng thấy không vừa mắt: “Đồ ngốc, chẳng hiểu sao ngày xưa thằng Kiến Hà lại ưng con.”

Triệu Bảo Châu im lặng không nói gì, mẹ chồng vốn dĩ chẳng ưa cô, mà cô cũng không thể cãi lại. Hít hít mũi, cô mới ngửi thấy mùi bùn đất trên người mình, thảo nào anh chồng lại bảo cô đi tắm, chắc là thấy cô hôi.

Triệu Bảo Châu xấu hổ muốn độn thổ.

“Cúi đầu làm gì thế?”

Hàn Kiến Hoằng xen vào, gắp cho Vương Quế Hoa một cái đùi gà: “Mẹ, ăn đùi gà đi ạ.”

“Được rồi, con trai vẫn là nhất.” Vương Quế Hoa cười toe toét, cảm thấy Hàn Kiến Hoằng thật hiếu thảo, bà không ngừng kể lể chuyện dân làng ngưỡng mộ vì bà có người con trai biết kiếm tiền, rồi lại hỏi chuyện anh ở xa, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Triệu Bảo Châu nữa.

Bữa cơm tối của hai mẹ con Vương Quế Hoa diễn ra vô cùng đầm ấm, còn Triệu Bảo Châu thì lại ăn chẳng có chút hứng thú nào. Giữa chừng, cô lấy cớ đã no, chạy đi đun nước nóng tắm rửa, xả hết mùi hôi trên người.

Vương Quế Hoa ăn cơm xong, nhìn thấy lại cằn nhằn: “Tắm cũng phải đun nước nóng, tưởng mình là ŧıểυ thư thân thể quý giá chắc, chỉ biết hoang phí củi.”

Triệu Bảo Châu bị nói, mặt nóng bừng, ngại ngùng xách thùng nước nóng: “Mẹ, hai hôm nữa rảnh con sẽ lên núi nhặt củi ạ.”

Vương Quế Hoa hừ một tiếng, bà thích cằn nhằn thế thôi nhưng đôi khi vẫn khá hài lòng với Triệu Bảo Châu, cô nhanh nhẹn, tháo vát, gánh hết việc nhà. Khi hai cậu con trai không có ở nhà, đều là Triệu Bảo Châu chăm sóc bà.

Bà vào nhà lấy một thứ, rồi nói với Triệu Bảo Châu: “Mẹ sang nhà thím Trần ngồi chơi, bàn chuyện cưới hỏi cho thằng Minh Vượng. Con ở nhà trông coi cẩn thận, nhớ dọn dẹp bàn ăn, chuyện của Kiến Hoằng cũng đừng quên.”

Triệu Bảo Châu đang ở trong phòng, nghe thấy nhưng không đáp lại, đợi tiếng lẩm bẩm của Vương Quế Hoa đi xa dần, cô biết bà đã đi thật, lúc này mới cởi quần áo lau người.

Căn nhà này là do Hàn Kiến Hoằng bỏ tiền xây, Vương Quế Hoa và Hàn Kiến Hà tự thiết kế, chẳng làm phòng tắm. Bình thường Triệu Bảo Châu vẫn tắm ngay trong phòng ngủ của mình.

Sau khi tắm xong, Triệu Bảo Châu lắng nghe, bên ngoài yên lặng như tờ, có vẻ như Hàn Kiến Hoằng cũng không có ở đó, cô ngồi trên giường lau tóc một lúc, rồi mới ra bếp dọn dẹp, phải làm xong trước khi Vương Quế Hoa về, nếu không lại bị mắng.

Kết quả, vừa bước vào bếp, cô đã chết lặng, Hàn Kiến Hoằng lại đang ở đó, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Vừa nhìn thấy anh, Triệu Bảo Châu đã ngượng chín mặt: “A... anh cả.”

Hàn Kiến Hoằng đánh giá cô từ đầu đến chân, nheo mắt lại: “Lại đây.”

Triệu Bảo Châu đứng sững người. 

Ánh mắt anh thờ ơ, cô biết, vừa rồi anh đang ra lệnh, chứ không phải hỏi ý kiến cô.

Cô lo lắng nắm chặt hai bàn tay nhỏ, chầm chậm bước tới, lưỡi cứ líu lại: “Có... có chuyện gì thế ạ?”

Hàn Kiến Hoằng giơ ngón trỏ về phía cô: “Ngậm lấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc