Chỉ Nghiện

Chương 20: Anh, anh ngủ chưa ạ? (h)

Trước Sau

break

Triệu Bảo Châu cắn chặt môi, không trả lời.

Cô biết phải trả lời thế nào đây? Chuyện này khác nào lấy mạng cô? 

Cô cảm thấy khắp thôn Bạch Hoa này không có người phụ nữ nào da^ʍ đãиɠ như mình, bị anh chồng cưỡng hiếp mà vẫn có cảm giác. 

Cô không dám nhìn tư thế của mình lúc này, chắc chắn là da^ʍ đãиɠ vô cùng.

Hàn Kiến Hoằng biết cô xấu hổ, khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục bú ngực cô, cặp vυ" này mềm như huyệt nhỏ, lại thơm, khi bú vào thì nhạy cảm run rẩy liên tục, rất dễ làm. 

Bàn tay kia của Hàn Kiến Hoằng cũng không nhàn rỗi, nắm lấy núm vυ" bên kia xoa nắn, tăng cường kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên cơ thể cô, vυ" cô rất lớn, một tay không nắm hết, mềm như bông, anh ước gì mình có hai cái miệng để hút mạnh từng bên ngực một.

Môi Hàn Kiến Hoằng vừa ướt vừa nóng, khi dùng răng cắn và hút núm vυ", cô cảm thấy một cảm giác tê dại dâng lên, lại còn phát ra tiếng. 

Ngực bị bú bị sờ, huyệt nhỏ thì bị đâm, trên dưới thất thủ, Triệu Bảo Châu không kìm được thở dốc, xấu hổ muốn chết.

Bú ngực và đâm như vậy vẫn chưa đủ đã, Hàn Kiến Hoằng làm một lúc thì đứng dậy, quỳ trên giường, nắm chặt hai chân cô, giữ lại để cô không thể lùi về sau khi anh đâm mạnh, tránh làm dươиɠ ѵậŧ tuột ra ngoài.

Sau khi cố định tư thế, anh đâm mạnh về phía trước, quy đầu đâm đến tận cùng, cả người Triệu Bảo Châu dựng ngược về phía sau, cảm giác căng trướng xộc thẳng lên đầu, xen lẫn với kɧoáı ©ảʍ không thể tả...

Cô kẹp chặt hai chân, huyệt nhỏ không kiểm soát được mà co rút, dâm thủy cứ thế chảy ròng ròng.

Hàn Kiến Hoằng rút dươиɠ ѵậŧ ra, kéo căng rồi lại thúc mạnh vào, khiến cơ thể Triệu Bảo Châu không ngừng căng cứng.

“Đừng làm nữa... a...”

Chỉ khoảng vài chục cú đâm thúc, Triệu Bảo Châu đã không chịu nổi, huyệt nhỏ mềm nhũn đau nhức như thể sắp hỏng đến nơi.

“Cố chịu đựng đi, đừng kẹp chặt thế.” Hàn Kiến Hoằng thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể trở nên dính nhớp, anh cảm thấy như thế vẫn chưa đủ đã, bèn buông một tay ra, đặt lên âm vật cô, từ từ xoa nắn.

Âm vật như bị điện giật, cảm giác tê dại chạy dọc khắp cơ thể, Triệu Bảo Châu túm chặt ga giường, kêu lên một tiếng, cơ thể run lên bần bật, lại đạt khoải cảm một lần nữa.

Sau ba lần lên đạt kɧoáı ©ảʍ, cô như một con cá khát nước nằm trên bờ, mắt mất đi tiêu cự, thở hổn hển.

Cô thật sự không thể chịu nỗi việc làʍ t̠ìиɦ cùng với anh mà.

Huyệt nhỏ mỗi lần lên đỉnh đều hút chặt dươиɠ ѵậŧ khiến Hàn Kiến Hoằng sướиɠ đến mức cũng có cảm giác muốn bắn, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, đỡ eo Triệu Bảo Châu lật người cô lại, bắt cô quỳ bò trên giường, anh đỡ dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cương cứng, cọ xát vài cái ở miệng huyệt rồi lại đâm thúc mạnh vào trong.

Triệu Bảo Châu mất hết sức lực, chỉ còn biết mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Huyệt nhỏ bị anh làm mạnh đến mức trở nên đau đớn tê dại, chỉ khi anh đâm mạnh đến mức cô không chịu đựng nổi thì cô mới hé răng thốt lên những lời đứt quãng: “Anh nhẹ... a... nhẹ thôi...”

Cô cắn chặt môi, nhẹ nhàng cầu xin, nước mắt làm nhòa đôi mắt.

Đau quá.

Hàn Kiến Hoằng đâm mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ ra vào liên tục, dâm thủy chảy ra từ huyệt nhỏ bắn tung tóe ra khắp nơi, tiếng hai cơ thể chạm vào nhau bạch bạch bạch vang lên, chiếc giường cũng kêu ken két theo.

Triệu Bảo Châu nằm sấp trên giường, đầu óc như bị lấp đầy bởi bột hồ, vì quá đau, cả khuôn mặt cô nhăn nhúm, đến cả sức để kêu cũng không còn, chỉ có thể không ngừng thở dốc.

“Anh, ngủ chưa ạ?” 

Một tiếng gọi đột ngột vang lên ngoài sân: “Em có chút chuyện tìm anh, em vào đây.”

Triệu Bảo Châu nghe thấy giọng nói này, như rơi xuống hầm băng, cả người cứng đờ lại, đột nhiên huyệt nhỏ siết chặt lại.

Hàn Kiến Hoằng cũng bị tiếng động bất ngờ này làm gián đoạn.

Thịt huyệt kẹp chặt khiến mã mắt của anh mở toang. 

Chưa kịp phản ứng thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn hết vào trong huyệt nhỏ của cô mà không có dấu hiệu báo trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc