Chu Liên Y tức giận đập bàn: “Không có ai chú ý tới bờ mông cong cong đàn hồi của anh ta sao, nghe nói loại đàn ông này ở trên giường đều rất lợi hại, Hòa Hòa cậu có phúc rồi!”
“Ôi chao nhỏ giọng một chút đi!”
Tống Lê và Triệu Linh Phong kiềm chế bao nhiêu thì Chu Liên Y hào phóng bấy nhiêu, Đặng Hi Hòa vội vàng che miệng cô ấy, nhưng lúc này đã muộn.
Quán bar rất yên tĩnh, cách mấy bước, Từ Thanh Yến khoanh tay nhìn qua cô.
Đặng Hi Hòa muốn khóc nhưng lại không thể không ráng chống đỡ khuôn mặt tươi cười: “Cậu ấy đang nói mớ đấy, ha ha, chuyện hoang đường.”
Cô không nên nóng não cho phép bọn họ cùng đi ra ngoài, còn lấy cái tên hay là hỗ trợ phân tích tình thế của địch và ta, biết địch người biết ta, bây giờ thì hay rồi, không giúp được gì mà còn bóc nội tình của cô ra.
Đồng đội heo.
Hi Hòa hối hận không thôi, theo anh đi tới đi lui trong quán bar, lại biện giải cho mình: “Ông trời chứng giám, tôi đối với anh không có bất kỳ thú tính gì.”
Ai mà còn chưa từng thề mấy lời giả dối chứ, miệng của phụ nữ là con quỷ gạt người, Hi Hòa yên tâm lớn mật mở mắt nói lời bịa đặt, sợ anh nghe không hiểu, cô còn nhỏ giọng giải thích: “Tính sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©.”
“Phụt.”
Trần Việt vô ý nghe lén được lắc đầu bật cười: “ŧıểυ ŧıểυ Hòa, em đáng yêu quá.”
“Ôi chao, nói nghiêm túc đấy.”
Cô xua tay, vẫn nhìn chăm chú Từ Thanh Yến như cũ, vô cùng thành khẩn nhấn mạnh: “Đặng Hi Hòa tôi không phải là loại người này, Từ Thanh Yến anh phải tin tưởng tôi.”
Cô là loại người sẽ thèm thuồng thân thể của bạn trai cũ sao?
Đương nhiên.
“Anh thật sự phải tin tưởng tôi.”
Cô nhất định sẽ ngủ với anh.
Nơi đông người qua lại, khóe miệng Từ Thanh Yến giật một cái, không thể nhịn được nữa mà thấp giọng quở trách: “Ngậm miệng lại.”
Có biết thẹn thùng không?
Hung hăng liếc cô một cái, anh bưng lấy rượu vừa pha chế xong rời khỏi quầy bar, tức giận đến mức tai đều đỏ lên, có thể thấy được tình hình nghiêm trọng tới mức nào, Hi Hòa vội vàng đuổi theo, không nề hà cực khổ mà giải thích: “Anh thật sự đừng nghĩ nhiều, tôi đối với anh thật sự không còn hứng thú nữa, nếu không cũng sẽ không nói chia tay anh.”
Cô hít một hơi, nói đến mức miệng đều khô rồi.
Từ Thanh Yến dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không còn hứng thú nữa?”
Thấy anh cuối cùng cũng có tình thế tin tưởng mình, Hi Hòa liên tục gật đầu không ngừng: “Chia tay cũng chia rồi còn đến nối lại tình xưa sau nhiều năm, tôi điên rồi sao.”
Ha.
“Cô nói đúng.”
Từ Thanh Yến cất bước rời đi, Hi Hòa đang muốn đi theo thì anh bỗng nhiên quay đầu, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc: “Không được đi theo tôi.”
“Ờ, ồ…”
Bước chân của Đặng Hi Hòa dừng lại, chờ sau khi anh xoay người thì tiếp tục đi theo, nói liên miên không dứt: “Học kỳ này tôi học lại Toán cao cấp, anh học Toán chắc cũng không tồi nhỉ, hay là sau này tôi đến trường các anh tự học, anh giúp đỡ một chút dạy tôi đi.”
Trước tiên biểu thị không có hứng thú với anh để anh buông lỏng cảnh giác, sau đó tìm thời cơ chế tạo cơ hội ăn người ta vào bụng, kế hoạch hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Đặng Hi Hòa bị khuất phục bởi sự thông minh tài trí của mình.
Thế nhưng đối phương không phối hợp.
“Không dạy, không cho phép tới.”
“Vậy thêm Wechat đi, phụ đạo qua mạng cũng được.”
Đều đến ba ngày rồi, tốt xấu gì cũng thêm Wechat chứ, nếu không mặt mũi của cô để chỗ nào.