Trương Dĩnh Trúc sững người. Cô không ngờ Phương Cảnh Lạc lại buông lời không kiêng nể như thế. Mặt cô căng cứng, nỗi sợ từ từ chiếm lấy lòng cô.
Cô muốn lấy điện thoại cầu cứu, nhưng lại nghĩ đến Trần Dật Khải vốn dửng dưng với cô. Sau cùng, cô đành nghĩ cách nhờ Triệu Thái Đình giúp đỡ.
Lúc này, Trương Dĩnh Trúc mới nhận ra rằng cô luôn đặt anh trai mình ở vị trí quan trọng nhất. Khi có chuyện, người đầu tiên cô muốn tìm vẫn là anh. Thế nhưng, thời gian trôi qua không ngừng, sự quan tâm của anh dành cho cô cũng trở nên mờ nhạt. Có lúc cô cảm thấy mình đã không còn quan trọng như trước. Anh chỉ vì không muốn cô thất vọng nên miễn cưỡng đóng vai một người anh hoàn hảo, giả vờ rằng mối quan hệ giữa họ chưa từng thay đổi, vẫn đẹp đẽ như xưa.
Phương Cảnh Lạc không nhận được câu trả lời thỏa đáng liền tức giận, mạnh tay bóp cằm Trương Dĩnh Trúc, ép cô nhìn thẳng vào anh ta:
“Cho tôi chơi một lần thôi, giá cả cô cứ việc nói.”
Trương Dĩnh Trúc trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Anh thật ghê tởm.”
Phương Cảnh Lạc lần đầu nếm mùi thất bại. Anh ta vốn chưa từng bị từ chối, nên không thể chấp nhận thái độ coi thường của Trương Dĩnh Trúc. Nhưng nghĩ đến thân hình mềm mại, gương mặt tinh xảo, và đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng như ánh trăng, anh ta càng muốn chiếm đoạt cô. Anh ta khao khát nhìn thấy cô khóc lóc dưới thân mình.
Vì mục đích này, anh ta sẵn sàng nhẫn nhịn chút ít.
“Đó là vì tôi quá thích cô thôi. Ít nhất để tôi hôn một cái, được chứ?” Phương Cảnh Lạc vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi Trương Dĩnh Trúc, rồi chậm rãi tiến gần.
Trương Dĩnh Trúc hít sâu, giơ cao gót giày nhọn hoắt, đạp mạnh vào mu bàn chân anh ta.
“Không bao giờ!” Cô nghiến răng xoáy gót giày thêm vài lần.
Cơn đau từ chân khiến Phương Cảnh Lạc buông tay, Trương Dĩnh Trúc lập tức thúc khuỷu tay vào bụng anh ta rồi giật chiếc vương miện pha lê trên đầu, ném thẳng vào người anh ta.
“Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt!” Cô tức giận vơ lấy áo khoác trên ghế rồi rời khỏi đó.
Trương Dĩnh Trúc ngồi trên ghế đá công viên, siết chặt áo khoác, kéo khóa lên tận cổ để giữ ấm.
Thoát khỏi nơi khiến cô ghê tởm, cuối cùng cô cũng có thể vứt bỏ sĩ diện, không cần để ý ánh mắt người khác mà khóc nức nở.
Chuông điện thoại vang lên. Cô lau nước mắt, bàn tay run rẩy nhấn nút nhận cuộc gọi. Thấy tên “Anh trai” hiện lên, nước mắt cô càng tuôn rơi.
Trần Dật Khải là người lên tiếng trước:
“Em đang ở đâu?”
“Công viên...” Giọng cô vẫn nghẹn ngào.
Điều khiến cô bất ngờ là tiếng anh dường như rất gần, không chỉ qua điện thoại mà còn như vang lên ngay bên cạnh.
Trần Dật Khải không nói gì thêm, chỉ cúp máy.
Chưa đầy năm phút sau, cô đã thấy anh bước đến, tay xách một túi giấy màu hồng nhạt.
“Cho em, đừng khóc nữa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, đặt túi lên đùi cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đã dạy dỗ Phương Cảnh Lạc rồi.”
Trương Dĩnh Trúc ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ:
“Anh đánh anh ta ở nhà hàng à? Lỡ lên báo thì sao? Sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng đấy. Sao anh có thể đánh anh ta? Mà tại sao anh lại ở đây?”
Trần Dật Khải lặng lẽ lau nước mắt cho cô, giọng ấm áp:
“Anh không về đoàn phim, chỉ ở khách sạn thôi. Em đừng nói là vì anh từ chối tiếp quản công ty nên em mới chấp nhận cuộc hẹn này nhé?”
Trương Dĩnh Trúc hít mũi, lòng đầy tủi thân:
“Chứ không thì vì gì nữa? Em đâu muốn anh làm điều anh không thích...”
Anh dịu dàng xoa đầu cô, như mọi lần vẫn thường an ủi:
“Anh không đánh cậu ta. Người đánh là ba cậu ta. Họ theo dõi từ xa. Anh định đến sớm hơn nhưng kẹt xe, lúc đến nơi thì em đã đi rồi.”
“Vậy là anh không đánh cậu ta thật.” Trương Dĩnh Trúc quay mặt đi, giọng hờn dỗi.
“Em ghét bạo lực mà. Nếu anh lỡ tay, phải ngồi tù, ai lo cho em?” Trần Dật Khải nhéo má cô, mỉm cười: “Đừng giận anh nữa. Thay quần áo rồi mình về nhà.”
Cô rúc vào lòng anh, giọng vẫn u sầu:
“Em có thể ngủ ngoài một đêm không? Em sợ về nhà ba mẹ sẽ mắng vì làm hỏng buổi xem mắt...”