Rèm nhung xanh coban quấn gọn bên cửa sổ sát đất, ánh trăng từ ngoài chiếu vào nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng, làm sáng bừng nền đá cẩm thạch trắng muốt.
Ánh sáng trong nhà hàng không rực rỡ, chủ yếu dựa vào ánh trăng bên ngoài. Đây là một nhà hàng nổi tiếng với khung cảnh ban đêm, chỉ mở cửa vào buổi tối. Nội thất được thiết kế độc đáo với những bóng đèn hình mặt trăng treo lơ lửng, trần nhà được trang trí bằng hệ thống chiếu sáng mô phỏng dải ngân hà lãng mạn, còn trên tường thì gắn đầy các miếng dán phát sáng hình ngôi sao. Vì thế, nơi đây được mệnh danh là “Bảo tàng Bầu Trời Đêm.” Bên cạnh quầy lễ tân còn có một chiếc ô tô cổ màu xanh bạc hà trưng bày, thu hút nhiều người đến chụp ảnh.
Trương Dĩnh Trúc ngồi trước bàn ăn, đối diện cô là một bó hoa hồng đỏ tươi được cắm trong bình thủy tinh dài. Cô ngồi ngay ngắn, không dám nghĩ ngợi gì, sợ làm hỏng bữa tối hôm nay.
Phương Cảnh Lạc quả nhiên đúng như thông tin Trần Dật Khải có được, anh ta đã định sẵn cô phải mặc gì trong buổi gặp gỡ này.
Trương Dĩnh Trúc nhìn bộ vest trắng bảnh bao của Phương Cảnh Lạc, rồi cúi đầu nhìn chiếc đầm dạ hội đen khoét ngực cùng vương miện pha lê trên đầu. Phong cách này trước giờ cô chưa từng thử.
Cô nhớ rõ từ năm nào, Trần Dật Khải bắt đầu quản lý cách ăn mặc của cô, không cho mặc đồ hở hang. Ngay cả bộ đồng phục cổ động phải mặc trong đại hội thể ȶᏂασ ở trường cấp ba, với váy xếp ly dài trên đầu gối, anh cũng đã khó chịu.
Nếu anh biết cô hiện đang mặc một chiếc đầm hở vai, vải trước ngực còn xẻ sâu để lộ khe, chắc chắn cô sẽ bị anh mắng một trận và cấm tiệt không được mặc lại.
Nghĩ đến anh, cảm xúc trầm lắng lại ập đến. Tối qua cô trằn trọc mãi không ngủ được, nước mắt âm thầm rơi vì anh đọc tin nhắn mà không trả lời.
Anh chưa bao giờ phớt lờ cô như vậy. Anh biết cô mang nỗi ám ảnh từ vụ tai nạn xe hơi năm sáu tuổi, mất đi bố mẹ và anh trai ruột. Nỗi đau đó thỉnh thoảng vẫn ùa về, xé toạc trái tim yếu đuối của cô.
Vì vậy, anh từng hứa, bất kể chuyện gì xảy ra, sẽ không bao giờ để cô thiếu cảm giác an toàn. Chỉ cần cô cần, anh sẽ luôn ở bên.
Nhưng lần này, anh đã thất hứa.
Phương Cảnh Lạc xoay nhẹ ly rượu trên tay, qua ly thủy tinh nhìn Trương Dĩnh Trúc ngồi đối diện. Ánh mắt anh không dừng ở khuôn mặt cô mà lướt qua bầu ngực đầy đặn, không ngừng dấy lên những ý nghĩ xấu xa.
Anh ta tưởng tượng cảnh bộ đầm trên người cô bị xé rách trong tay mình, cơ thể mượt mà ẩn sau lớp vải sẽ tuyệt mỹ đến nhường nào.
Phương Cảnh Lạc từng có người yêu, nhưng số bạn tình qua đường thì đếm không xuể. Anh ta chỉ đóng vai người thừa kế ngoan ngoãn để che mắt gia đình, thực tế anh chẳng bận tâm đến tình yêu, mà chỉ mải mê đuổi theo khoái lạc xác thịt.
Nghe nói Trương Dĩnh Trúc chưa từng yêu đương, cũng không hay tiếp xúc với nam giới, điều đó càng khiến anh ta không kiềm chế nổi cơn du͙© vọиɠ. Cô có lẽ vẫn là một đóa hoa chờ ngày nở rộ, đợi ai đó mở lối vào thế giới hoan lạc của cô.
Cảm giác ánh mắt không mấy thiện cảm của Phương Cảnh Lạc đang soi mói mình, Trương Dĩnh Trúc vô thức thu mình lại, hai chân khép chặt hơn, hai tay đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn quanh.
“Không ngờ Trương ŧıểυ thư ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, nhất là vóc dáng, đúng là hoàn hảo. Không làm người mẫu thì tiếc thật đấy.” Phương Cảnh Lạc phá vỡ bầu không khí im lặng, đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt thăm dò cô một cách khiếm nhã.
Nghe lời anh ta nói, Trương Dĩnh Trúc cảm thấy khó chịu. Từng câu từng chữ đều toát lên sự thiếu tôn trọng và tư tưởng gia trưởng.
“Anh quá lời rồi, tôi chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt cả.” Trương Dĩnh Trúc cố ý hạ thấp mình, nghĩ rằng nếu cô tỏ ra vụng về hoặc làm mất mặt anh ta, có lẽ mối hôn sự này sẽ tự động bị hủy.
Nhưng Phương Cảnh Lạc không hành xử theo lẽ thường. Anh ta đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cô, nắm lấy tay cô, định hôn lên mu bàn tay. Cảm giác sợ hãi tràn ngập, cô mở to mắt, cố rút tay lại nhưng không thành.
So với sức mạnh của đàn ông, phụ nữ nếu không được huấn luyện thì rất khó thắng thế. Sự phản kháng của cô trong mắt anh ta chẳng khác gì con kiến nhỏ cố chống chọi trước cơn lũ.
Phương Cảnh Lạc siết chặt tay cô hơn, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nghe lời đi, cô không muốn làm bố mẹ thất vọng chứ?”
Giọng anh ta như phát ra từ vực thẳm tối tăm, nơi không có ánh sáng nào chiếu đến, khiến người ta nghe xong chỉ muốn thoát khỏi mà không thể.
Trương Dĩnh Trúc nín thở. Điểm yếu lớn nhất của cô chính là bố mẹ và anh trai. Chỉ cần nhắc đến họ, mọi nguyên tắc của cô đều bị đánh bại. Dù không thích con người hiện tại của mình, cô vẫn cam chịu, chỉ mong giữ gìn hòa khí gia đình.
“Anh Phương, chúng ta chưa ăn xong, tôi nghĩ mình nên dùng bữa trước rồi mới nói chuyện.” Cô cố giữ giọng điệu bình thản, nở một nụ cười gượng gạo.
Ý định hôn tay cô của Phương Cảnh Lạc thoáng chốc tiêu tan. Anh ta buông tay, đưa bàn tay thô ráp vuốt ve má trái mềm mại của cô.
Cử chỉ này, Trần Dật Khải thường làm với cô, nhưng cảm giác hoàn toàn khác. Anh là diễn viên, ca sĩ, chơi piano, chăm sóc bản thân, nên tay anh mềm mại, khiến cô cảm thấy thoải mái.
Quan trọng nhất, cô không hề bài xích sự gần gũi của anh.
Trương Dĩnh Trúc mím chặt môi, không nói lời nào. Cô tự nhủ phải nhẫn nhịn, tin rằng ở nơi công cộng, Phương Cảnh Lạc sẽ không dám làm gì quá đáng.
“Rồi sau đó em sẽ dâng mình cho anh chứ?” Phương Cảnh Lạc cười nham hiểm, vòng tay qua eo cô, kéo sát vào người mình, ép cô tựa vào lồng ngực anh ta, không thể nhúc nhích.