Chỉ Muốn Em Là Của Tôi (1v1H)

Chương 14. Có những chuyện không nên hỏi anh trai

Trước Sau

break
Sáu giờ sáng, trời vừa hửng sáng. Con phố yên ắng, gió se lạnh thổi qua, nhẹ nhàng làm lay động cây cỏ ven đường.
Một quán ăn sáng với biển hiệu màu vàng nhạt và tường được sơn cùng tông màu bắt đầu đón khách. Quán chỉ mới có ba, bốn người, trong đó có Trần Dật Khải và Trương Dĩnh Trúc.
Trương Dĩnh Trúc xoa hai bàn tay, ngồi ngoan ngoãn trên ghế chờ Trần Dật Khải quay lại. Tối qua không ngủ được, nên sớm kéo anh trai hay thức khuya ra ngoài ăn sáng cùng mình.
Làm như vậy, cô có chút ý định riêng. Hiếm khi anh ở nhà, cô muốn tận dụng thời gian này để cùng ăn sáng, gợi lại ký ức những ngày còn đi học, khi mỗi sáng hai anh em đều ghé qua quán này.
Cô nghiêng người, ánh mắt dõi theo Trần Dật Khải đứng ở quầy tính tiền, vừa kiểm tra đơn hàng với nhân viên vừa ký tên bằng bút dạ.
Giờ đây, mỗi khi ra ngoài, anh luôn đeo kính râm hoặc đội mũ lưỡi trai để tránh bị chụp lén. Để không gây chú ý, cô còn cố tình rủ anh ra khỏi nhà sớm. Dù đã tránh được giờ cao điểm, nhưng ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên vẫn không buông tha.
Rõ ràng ở quầy lúc này chỉ có mình anh là khách, nhưng quá trình gọi món lại kéo dài hơn mười phút. Cô không khỏi thầm nghĩ, cuộc sống của người nổi tiếng quả thật không hề dễ dàng.
Trương Dĩnh Trúc cứ thế nhìn Trần Dật Khải ký tên, chụp ảnh cùng người khác. Mỗi lần như vậy, anh mới có thể bình yên quay lại chỗ ngồi của mình.
Lúc anh đến, nhân viên còn kín đáo quan sát cô, có lẽ tưởng cô và anh là người yêu, ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Trương Dĩnh Trúc, có phải em buồn ngủ không?” Trần Dật Khải đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, cố gắng thu hút sự chú ý.
Đôi mắt mơ màng của cô dần tập trung vào anh. Nghe câu hỏi, cô ngáp dài: “Nghe anh nói xong, tự nhiên lại thấy buồn ngủ thật.”
Anh nhấp một ngụm nước trong ly thủy tinh rồi đề nghị: “Hay là mang đồ ăn về nhà?”
Anh nghĩ rằng nếu mang về, cô có thể ăn xong rồi ngủ ngay, không phải gượng ép chống chọi cơn buồn ngủ như lúc này.
Cô dụi mắt, nở nụ cười nhỏ nhẹ: “Em muốn hồi tưởng cảm giác ăn sáng ở đây. Ăn xong rồi về ngủ cũng được.”
Đặt ly nước xuống bàn, anh nghiêm giọng: “Hôm qua em uống không ít rượu, đầu có choáng không? Lần sau không được uống nhiều như vậy. Em biết tửu lượng của mình không tốt mà, nếu hôm nay uống một mình ngoài kia, sẽ rất nguy hiểm.”
Hai tay chống cằm, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, giọng hạ thấp: “Tự dưng nhớ ra, anh đóng cảnh giường chiếu từ khi nào thế? Sao em không biết?”
Trần Dật Khải hít một hơi sâu, lựa lời giải thích: “Anh đã định nói với em, nhưng lại quên mất.”
Anh không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, giọng điệu giống như người yêu đang chất vấn, cảm giác như anh đã phản bội mối quan hệ của cả hai.
Nhưng anh cũng thấy vui. Anh thích việc cô quan tâm đến cuộc sống của mình.
Cô nheo mắt, hàng mi chớp liên tục. Khuôn mặt phụng phịu bỗng giãn ra, thay bằng nụ cười rạng rỡ.
Trần Dật Khải bối rối, không hiểu cô định làm gì.
“Anh, vậy em hỏi anh vài chuyện liên quan đến cảnh giường chiếu được không?” Đôi mắt cô sáng lên, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ anh.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, dùng ngón trỏ khẽ búng lên trán cô: “Em nghĩ hỏi anh trai chuyện này là phù hợp à?”
Cô kéo tay anh xuống, gật đầu đầy chắc chắn: “Chỉ có anh là em có thể hỏi. Chẳng lẽ em phải tìm người đàn ông khác sao?”
Gương mặt anh lập tức sa sầm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô: “Không được.”
“Vậy chỉ có thể hỏi anh thôi.” Cô cắn môi, giải thích: “Chị Nghiên San hỏi em liệu có thể thêm cảnh tình cảm vào truyện không. Nhưng em không hiểu nhiều về mấy chuyện đó. Nghĩ tới nghĩ lui, hỏi ba thì càng kỳ lạ hơn, nên mới nghĩ đến anh.”
“Em nghĩ anh có thể cho em câu trả lời chắc chắn?” Anh lặp lại câu hỏi, thấy lời cô nói cũng không sai.
“Em nghĩ là có!” Đôi mắt cô cong thành hình lưỡi liềm, ngọt ngào nũng nịu: “Làm ơn mà!”
Anh quay mặt đi, cố không nhìn vào khuôn mặt cô. Nhưng giọng nói mềm mại, ngọt ngào ấy lại làm tim anh rung lên, tạo nên từng vòng gợn sóng trong lòng.
Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nghiêm mặt đáp: “Em nên hỏi Triệu Thải Đình thì hợp hơn.”
Cô vội sửa: “Là Triệu Thái Đình!”
Anh hờ hững: “Dù sao thì những chuyện này không nên hỏi anh.”
Cô lặng lẽ im lặng. Biết rõ chiêu làm nũng không phải lúc nào cũng hiệu quả.
Trong lúc cô suy nghĩ có nên từ chối đề nghị của Nghiên San hay không, giọng anh bất ngờ vang lên:
“Đừng dễ dàng bàn luận chuyện này với bất kỳ người đàn ông nào. Đây là cách để tự bảo vệ bản thân.” Anh khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt buồn bã: “Kể cả với anh.”
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường

Báo lỗi chương