Ánh mắt Trần Dật Khải sâu thẳm, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trương Dĩnh Trúc. Sự chân thành của cô lộ rõ trong từng ánh nhìn. Anh luôn biết cô cần đến mình, dù là vì bất kỳ lý do gì, suốt hai mươi năm qua cô luôn cần anh. Điều này đã trở thành thói quen, một thói quen mà anh không muốn thay đổi.
Anh hiểu, chính mình là người khiến cô trở nên phụ thuộc và lo lắng như thế. Nếu một ngày nào đó, anh phải rời xa cô, liệu cô sẽ thế nào? Và anh, liệu có thực sự buông bỏ được?
Cô không chỉ là ánh sáng le lói cuối cùng trong tim anh, mà còn là hy vọng duy nhất trong cuộc sống. Trong những ngày mịt mờ, chỉ cần nghĩ đến việc có người đang chờ mình ở nhà, anh liền cảm thấy có động lực để tiếp tục.
Dù đôi lúc cô tùy hứng và bướng bỉnh, nhưng cô vẫn coi anh là cả thế giới. Những biểu hiện của cô luôn cho thấy cô rất trân trọng anh. Vì thế, cho dù cô có thể hiện sự trẻ con, anh cũng chưa từng phiền lòng.
Chỉ cần một câu, rằng anh là người quan trọng nhất trong lòng cô, anh sẵn sàng dành tất cả cho cô.
Trương Dĩnh Trúc mỗi lúc một say hơn, ý nghĩ trong đầu trở nên mơ hồ. Thấy Trần Dật Khải không đáp lại, cô bắt đầu hoang mang.
Sự hoang mang dần tích tụ, cuối cùng biến thành một nỗi bất an. Cô lo lắng liệu có phải mình đã khiến anh chán ghét nên anh mới không trả lời.
Cô rụt tay lại theo phản xạ, cố gắng tỏ ra không có chuyện gì. Nhưng nỗi đau nhói lên trong tim như những móng vuốt chực chờ xé nát.
Cô tự trách mình, nếu anh thấy phiền thì cũng không phải không có lý. Như anh từng nói, cô đã hai mươi bảy tuổi, không còn là cô bé cần anh chăm lo mọi thứ nữa.
Dù muốn làm nũng hay phụ thuộc anh đến đâu, cô cũng biết đây không phải điều người trưởng thành nên làm. Cô cần phải lớn lên, học cách tự mình đối mặt với mọi chuyện, không thể mãi dựa vào anh để giải quyết khó khăn.
Đúng như anh từng nói, sẽ có ngày mỗi người đều có gia đình riêng. Khi ấy, liệu cô còn có thể vô tư làm phiền anh hay làm nũng nữa không?
Cô biết là không thể. Nhưng cô vẫn luôn muốn tìm một lý do để thuyết phục bản thân rằng mình vẫn có thể là người em gái được anh yêu thương nhất.
Dẹp bỏ nỗi xót xa trong lòng, cô nở một nụ cười nhẹ: “Anh à, ngủ ngon.”
Cô nghĩ, trước khi khiến anh thực sự chán ghét, cách tốt nhất là ngoan ngoãn trở về phòng. Dù bướng bỉnh đến đâu, cô cũng không muốn anh ghét bỏ mình.
Ngay khi cô quay người bước đi, Trần Dật Khải cuối cùng cũng phá bỏ sự giằng co trong lòng. Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, giọng nói ấm áp cất lên: “Nếu em không muốn kết hôn, anh có thể chăm sóc em cả đời. Em không cần phải một mình đối mặt với tất cả.”
Sự chân thành trong lời anh khiến cô không chỉ cảm động mà còn hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn tồn tại một nỗi sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ thực sự chán ghét cô.
Giọng cô run rẩy: “Anh nói thật sao?”
Bàn tay anh ôm chặt hơn: “Anh từng lừa em bao giờ chưa?”
Cô lắc đầu, trái tim chợt ngập tràn sự ấm áp. Nhưng rồi, cô nhớ đến một chuyện khác, khẽ thì thầm: “Nhưng... liệu Thái Đình có để ý không?”
Anh nhướng mày, vòng tay dần lỏng ra, giọng thắc mắc: “Thái Đình nào?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt khó tin nhìn anh: “Thái Đình, bạn cùng lớp của em đấy. Lần trước anh đưa đồ cho em, cô ấy đã cảm mến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Ánh mắt anh lóe lên sự khó chịu. Cô quả thực là một hòn đá cứng đầu, ngay cả ý tứ trong lời nói của anh cũng không hiểu.
Cô nghiêm túc nói tiếp: “Thật mà, hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp. Nếu phải chọn giữa Trịnh Ninh Ức và Thái Đình, em thà chọn Thái Đình. Ít nhất cô ấy là bạn thân của em.”
Cảm giác như bị một thùng nước lạnh dội thẳng vào người, anh buột miệng thốt lên: “Sao em không nghĩ rằng người anh muốn chọn là em?”
Cô chưa từng nghĩ đến điều này, cũng không hiểu liệu anh đang đùa hay nói thật. Nhất thời, cô không biết phải đáp lại thế nào.
Trần Dật Khải đưa tay che mặt, cảm giác như tự đẩy bản thân vào đường cùng. Sau một hồi bình tĩnh, anh tìm cho mình một lối thoát.
“Anh đã nói là không kết hôn, thì chính là không kết hôn. Từ nay về sau, nếu em còn ghép đôi anh với ai, em sẽ biết hậu quả.” Anh xoa đầu cô, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị pha chút bất mãn.
Cả người cô lạnh toát, đưa tay che miệng, gật đầu lia lịa.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại