Cậu sợ rằng cậu sẽ đắc tội với chị Mông Mông vì vậy vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.
"Không sao, vừa mới tỉnh nên không phản ứng nhanh là đúng rồi. Nhưng mà mới được vài tháng, ŧıểυ Dật, em đã cao hơn rất nhiều rồi.” Lâm Mông Mông nhìn chàng thanh niên trước mặt thì thấy rất ngạc nhiên, thời điểm khai giảng cô vẫn có thể cao đến tai cậu nhưng bây giờ cô chỉ có thể chạm đến bả vai cậu mà thôi.
"Vâng, tăng khoảng tám centimet" Hứa Dật gãi gãi đầu có chút xấu hổ, đi theo Lâm Mông Mông đến ghế sofa ngồi xuống.
Ngồi cạnh nhau nên chỉ cần quay đầu lại thì cậu đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cô gái, Hứa Dật lặng lẽ di chuyển đến mép ghế sofa.
"ŧıểυ Dật, em xem này" Lâm Mông Mông xòe lòng bàn tay ra, một cây nấm cỡ nửa người có đầu đỏ và thân trong suốt ở trong lòng bàn tay.
"Gần đây, vật trang trí bằng thủy tinh này rất phổ biến, chị đã mua nó cho em đấy. Dễ thương phải không?"
Hứa Dật nhìn cô gái đang mỉm cười với mình rồi lại nheo mắt nhìn vật trang trí trong lòng bàn tay thì nở nụ cười nhẹ.
"Vâng, đáng yêu, rất đáng yêu."
Lâm Mông Mông cầm lấy vật trang trí hình nấm đặt vào tay Hứa Dật, ngón tay tròn trắng của cô vô tình lướt qua lòng bàn tay cậu nhưng cô cũng không để ý rằng người cậu đã run nhè nhẹ.
Hứa Dật sờ sờ vật trang trí hình nấm mang chút mát lạnh trong lòng bàn tay, âm thầm đè nén cảm xúc do sự đụng chạm của ngón tay vừa rồi gây ra.
Cả buổi sáng, Hứa Dật không dám nhìn những người xung quanh, chị Mông Mông quá tốt đẹp lại xinh đẹp khiến tâm trạng của chàng thiếu niên trẻ bối rối.
Khi đã gần trưa, mặc dù dì Hứa liên tục mời đi ở lại ăn trưa cùng nhau nhưng Lâm Mông Mông vẫn lựa chọn đứng dậy và về nhà.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, em trai luôn thích bám lấy mình lại không biết tại sao có chút kháng cự với cô khiến cô cảm thấy có chút tổn thương.
Lâm Mông Mông giống như Hứa Dật, đều là con một, từ khi còn nhỏ cô đã đi học và chơi một mình, mãi cho đến khi cô 14 tuổi thì gia đình của Hứa Dật chuyển đến bên cạnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Dật, Lâm Mông Mông rất đau lòng. Vì bệnh tật, Hứa Dật đã thấp hơn các bạn cùng trang lứa từ khi còn nhỏ, gầy yếu như một chú gà con, dáng vẻ không thể lớn được.
Khi đó, Lâm Mông Mông vì có một người bạn chơi mới nên cô đã gửi tất cả đồ ăn vặt mà ba bí mật mua cho cô đến nhà cậu, thấy chỗ nào chơi vui, đồ nào đẹp đều lôi kéo cậu cùng chơi.
Mãi đến khi cậu học trung học, chú gà gầy yếu mới từ từ phát dục còn cao hơn cô một chút.
Lâm Mông Mông luôn coi cậu như em trai. Thật lòng nuông chiều và bảo vệ cậu.
Mặc dù hôm nay Hứa Dật làm cho cô cảm thấy rất bất thường nhưng cuối cùng cô đã âm thầm coi đó là do cậu đang vào thời kỳ phản nghịch tuổi thiếu niên.