Chị Dâu

Chương 20: Dây đằng

Trước Sau

break

------------------------------------------------------

 

Cuộc hành trình mấy ngày rất nhanh kết thúc, mang theo mỏi mệt về nhà.

 

Sau khi về đến nhà, mấy người đều đi ngủ sớm.

 

Ngày hôm sau, Chu Ninh tỉnh dậy không thấy Trần Diễn đâu, liền lại phòng làm việc.

 

Khối lượng công việc hôm nay rất nhanh được hoàn thành, cô nằm lên bàn làm việc ăn không ngồi rồi, để khí lạnh điều hòa làm mình từ từ say giấc.

 

Vốn dĩ rất nhanh liền ngủ, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt Trần Diễn lúc ân ái.

 

Cô đột nhiên nổi lên hứng thú, đứng dậy vẽ lại mặt hắn.

 

Làn da sạch sẽ trắng mịn, khuôn mặt ửng hồng cùng nhíu chặt mày, hai mắt khép hờ. Miệng mở ra thoải mái, vừa thấy liền biết là lên đỉnh lúc cao trào.

 

Lúc vẽ hắn, Chu Ninh cũng chỉ là thuận tay vẽ ra.

 

Cô nhìn lại bức tranh, giống như bản thân Trần Diễn đang ở trước mặt cô, thậm chí còn kèm theo âm thanh cùng động tác.

 

Nghĩ đến đó liền khiến tim cô đập loạn nhịp.

 

Còn chưa vẽ xong bức tranh, Chu Ninh nghe được tiếng mở cửa, chắc là Trần Diễn đã trở lại.

 

Cô vội vàng đem bức tranh thu vào, lấy một đống bản nháp che nó lại, lại cầm lấy bút làm bộ dạng vẽ tranh, sợ hắn tiến vào nhìn thấy.

 

"Chị ơi, chị mau ra đây, em có mua hoa cho chị này."

 

Chu Ninh lập tức ngừng bút đi ra ngoài, thấy Trần Diễn ôm một bó hoa, đủ loại hoa khác nhau.

 

"Đẹp không?"

 

Cô không cần nghĩ ngợi mà nói: “Đẹp."

 

"Chị hiện tại vội lắm sao?"

 

"Không vội, mới vừa vẽ xong."

 

"Vậy chị cùng em xử lý một chút hoa này đi."

 

"Được thôi."

 

Hai người ngồi đối diện nhau, cẩn thận rửa sạch từng cành một.

 

Chu Ninh hỏi: “Em mua nhiều hoa như vậy làm gì?"

 

"Cảm thấy đẹp nên mua."

 

"Em nghĩ trong nhà chị phải có mới được, hoa đẹp như vậy, nhất định rất xứng với chị."

 

Chu Ninh bị hắn chọc cười.

 

Hai người tiếp tục xử lý một lúc, sắp sửa làm xong, Trần Diễn chẫm rãi mở miệng:

 

"Em phải đi."

 

Động tác trên tay Chu Ninh dừng lại, không chú tới cành hoa bị cô sơ ý cắt rớt nửa cành.

 

"Cái gì? Nhanh như vậy? Em mới ở được bao lâu?"

 

"Bây giờ đã là tháng tám rồi, cũng không nhanh lắm."

 

Cô phản ứng lại, từ đầu tháng bảy Trần Diễn đã ở nhà cô, xác thật đã qua khá lâu, cũng một tháng rồi.

 

Nhưng một tháng nay, rõ ràng trôi qua rất nhanh. Thậm chí đôi khi còn không cảm giác được thời gian trôi đi, một ngày kết thúc quá nhanh.

 

"Vậy bao giờ em đi?"

 

"Tuần sau, chị không giữ em lại sao…" Hắn nói có chút tức giận.

 

"Không… Nhưng em phải khai giảng, dù có giữ em nhưng em vẫn phải đi mà."

 

Lại trầm mặc một hồi lâu, Trần Diễn lại hỏi:" Chị, chị có muốn em đi không?"

 

"Chị…"

 

Đôi mắt trong veo cuốn lấy cô không né tránh, cô không có biện pháp trốn tránh. Tình cảm của hắn giống như dây leo, không ngừng leo xung quanh cô, tạo thành một bức tường cao, cắt đứt đường lui của cô.

 

"Không muốn." Cô trầm tư hồi lâu, cuối cùng trả lời như vậy.

 

"Em biết ngay, chị không muốn em đi mà."

 

"Chỉ là chờ khi em quay lại, có phả chịi sẽ làm như chúng ta không quen biết nhau không?"

 

Không thể phủ nhận, nghe được lời hắn nói hắn phải đi, cô theo bản mà nghĩ rằng về sau sẽ không phát sinh quan hệ quá nhiều. Nhưng vừa nghe được lời hắn hỏi, nhìn thấy cách cư xử cực tốt từ hắn, nghĩ đến hắn vì cô làm từng chút chuyện sưởi ấm cho cô, cũng không có biện pháp nào làm cô coi như chuyện này không có gì.

 

"Chị, chị không thể như vậy."

 

"Nhưng em mới mười sáu tuổi."

 

"16 tuổi thì có làm sao, em thích chị, chị, kể cả em có mười bốn tuổi, mười lăm tuổi đều giống nhau em đều thích chị. Chị không thể coi như không phát sinh chuyện gì, chị không thể…"

 

Ngữ khí hắn mang theo kích động, câu cuối mang theo trách cứ cùng ủy khuất đối với Chu Ninh.

 

Khi lặp lại hắn đã cúi đầu, Chu Ninh nhìn thấy giọt nước mắt nhỏ như hạt đậu rơi cuống, hắn khóc đến đau lòng, lời nói cũng trở nên nhỏ hơn: “Chu Ninh, em không thể sống thiếu chị."

 

"Chị sẽ không." Cô đứng dậy đem đầu hắn nâng lên, lau đi nước mắt, hôn lên mặt hắn.

 

Sau đó ôm lấy thân hình yếu ớt của thiếu niên, cho đến khi bình tĩnh.

 

Nếu cô chú ý một chút, sau khi ôm xong, cô có thể thấy được nụ cười nhếch mép xấu xa khi được cô ôm.

 

Rốt cuộc là ai luân hãm ai, là ai câu dẫn ai. Lại là ai đặt bẫy, chờ đợi con mồi cam tâm tình nguyện rơi vào.

 

Cô ngay từ lúc đầu, đã rơi vào bẫy của hắn.

 

(Đôi lời của tác giả: Tôi muốn nói vài câu về cách sắp đặt Trần Diễn này, hắn chính là boy tâm cơ, điểm này chưa bao giờ thay đổi, nhưng hổn nhiên cũng là bản tính một của hắn, bằng không không có khả năng diễn tốt như vậy. Chu Ninh chính là nữ nhân rất có ý thức, biết mình muốn gì, yêu Trần Diễn là quá trình chậm rãi nhưng không dừng lại. Em trai không ngoan, nhưng hắn không phải biến thái, ước nguyện ban đầu của hắn vẫn luôn là muốn có được chị, xem chị giống như bảo vật trên tay.)

 

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc