------------------------------------------------------
Trần Diễn thức dậy sớm nhất, ăn xong bữa sáng quay lại rồi Chu Ninh cùng Trần Kiệt vẫn chưa rời giường.
Giữa trưa 12 giờ, ba người mới xuất phát đi các điểm thắng cảnh. Người rất nhiều, rõ ràng không phải ngày nghỉ, lại cảm thấy như đỉnh điểm của mười một ngày nghỉ lễ.
Ngôi chùa lớn đông đúc khách du lịch. Trần Kiệt đi tuốt đằng trước, hứng thú bừng bừng xem các văn vật bên trong. Trần Diễn đối với những cái này không có hứng thú, liền yên lặng đi theo hoặc là chụp vài kiểu.
Chu Ninh nhìn đến một tòa tháp có hình thù độc đáo, muốn vẽ vào trong tranh vì thế móc điện thoại ra chụp vài tấm.
Sau khi chụp xong muốn tìm Trần Kiệt, lại phát hiện không thấy người đâu.
Cô đoán người còn ở gần đây, liền kêu lớn để tìm: “Trần Kiệt, anh ở đâu đấy? Chờ em nữa chứ!”
Ngay khi cô đang lo lắng muốn gọi điện thoại, thì tay đã bị một người nắm lấy, dắt đi, cô đi theo phát hiện ra đó là Trần Diễn.
"Chị, em tìm được chị rồi."
Hắn nhìn qua rất khẩn trương,lòng bàn tay còn đổ mồ hôi lạnh.
"Em vừa rồi đi tìm chị sao?"
"Đúng vậy, em vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị, nào biết chỉ một cái chớp mắt liền không thấy người đâu.” Hắn giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên: “Nắm tay, sẽ không sợ chị bị lạc nữa." Trần Diễn cười xán lạn.
Hắn đi ở phía trước, hai người dù thời tiết có nóng bức cũng không tách ra.
Chu Ninh ngẩng đầu nhìn bóng dáng của hắn, thân ảnh thiếu niên không tính là gầy, lúc này bàn tay to nóng bỏng bình tĩnh cũng tách cô ra, cảm xúc lo âu vừa rồi không còn nữa.
Trần Kiệt vẫn đang không ngừng đi phía trước, căn bản không chú ý tới hai người đã tụt lại phía sau. Chờ đi xong toàn bộ ngõ nhỏ, hắn mới phát hiện ra, ngồi ở cửa đợi hai người họ.
Chu Ninh vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy chồng mình đang ngồi nhàn nhã cùng bản đồ quạt gió cho mình, so với Trần Diễn phát hiện không thấy cô lập tức đi tìm, trong lòng một cỗ cảm giác không nói nên lời.
Nó giống như sự quan tâm nhất mà bạn muốn cho người không nên cho, hành vi lạnh nhạt nhất lại do người thân cận nhất làm ra.
Hai người ăn ý buông lỏng tay ra.
Trần Kiệt đi lên hỏi: "Anh nói hai người đi đâu vậy? Anh đợi rất lâu đấy."
Chu Ninh nhàn nhạt nói, giống như vừa rồi không đế ý: “Vừa rồi thiếu chút nữa đi lạc, cho nên liền đi chậm."
"Ồ như vậy à. Ôi nóng chết mất, chúng ta đi tìm nhà hàng ăn cơm đi."
Hắn lại tự mình đi về phía trước, vẫn nhue cũ không có đợi Chu Ninh cùng Trần Diễn.
Đây là ý tứ gì? Muốn cô ngoan ngoãn đuổi kịp, lại không muốn đợi cô!
Trong lòng cô càng thêm không thoải mái, dù là việc nhỏ nhặt, nhưng cô không thể làm như chính mình không thèm để ý, huống chi người ở bên cạnh cô vẫn luôn là Trần Diễn.
Loại cảm xúc này làm cô suy nghĩ suốt thời diễm ăn cơm, buổi chiều du ngoạn, tâm tình đều không phải đặc biệt tốt.
Nuối tối trở lại khách sạn, Trần Kiệt tiến vào phòng đã ngay lập tức nã lên giường thành hình chữ đại, oán trời hôm nay có bao nhiêu mệt mỏi.
Chu Ninh tắm rửa xong rồi ngồi ở mép giường, cúi đầu xem điện thoại.
Trần Kiệt lăn đến mép giường, vươn hai tay khoanh eo cô lại, tay không thành thật sờ soạng lung tung.
"Bà xã, đêm nay anh muốn…"
Chu Ninh không nói chuyện, sau đó tắt đèn cùng hắn nằm trên giường, mặc hắn động chạm.
Khi hắn ở trên người cô sờ loạn, cô cảm thấy không có cảm giác gì, thậm chí có chút chán ghét.
Không phải bởi vì việc phát sinh ban ngày, mà là đối với thân thể chán ghét.
Cùng anh hôn môi, không thoải mái như ở với Trần Diễn. Văn chỉ lo không ngừng đòi hỏi, hoàn toàn khác với mọi ngày. Mà Trần Diễn luôn để ý cảm thụ của cô, gần như lắng nghe cô.
Đang chuẩn bị tiến vào, Chu Ninh yên lặng chờ đợi, người nọ lại không có động tác tiếp theo.
Quả nhiên, hắn lại mềm xuống.
"Bà xã, Aiz…. Anh đi ngủ trước…"
"Được"
Không biết vì sao, trong lòng Chu Ninh nhẹ nhàng thở ra, thậm chí hy vọng cái này của hắn không cần tốt lên.
Bởi vì hiện tại hiện tại có thể làm cô nghĩ đến cái từ làʍ t̠ìиɦ này, trừ bỏ thiếu niên trẻ 16 tuổi kia, cô rốt cuộc không thể nghĩ được bất luận kẻ nào.
Hiện tại có thể cho cô sung sướиɠ, chỉ có Trần Diễn.
Cô nhớ Trần Diễn, rõ ràng đêm qua, không đúng, rạng sáng hôm nay mới ở bên công mây mưa một khen , nhưng cô lại nghĩ lại.
Ham muốn tìиɧ ɖu͙© thật sự là một điều kỳ lạ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~