cô không xuất hiện trên thế giới này thì tốt rồi, nếu không phải lần đầu gặp nhau đã nghe được thanh âm cô cùng Trần Kiệt làʍ t̠ìиɦ, hắn cũng sẽ không dùng hết sức lực đi tìm tin tức có liên quan đến cô, mù quáng tiếp nhận vẻ đẹp của cô.
Nhìn thấy Trần Kiệt đăng bức ảnh hai người dắt tay nhau trên vòng bạn bè, nội tâm dâng lên đố kỵ.
Hắn cũng rất muốn cùng cô nắm tay, cùng cô bắt đầu từ lúc từ gặp gỡ rồi chậm rãi đi đến yêu đương, đi trên quỹ đa͙σ bình thường. Có lẽ còn có kết hôn, về sau cũng sẽ có con cái.
Tóm lại nhất định là danh chính ngôn thuận, mà không phải quan hệ như vậy.
Bạn bè xung quanh hắn mới biết yêu, một số chỉ vì muốn trải nghiệm tình yêu mà mơ mơ màng màng yêu đương. Có người hỏi hắn có thích ai không. Trần Diễn lắc đầu, hắn không có khả năng nói ra thân phận của cô.
Đây là một loại cấm kỵ, tất cả mọi người đều nhận định Chu Ninh cùng Trần Kiệt đã là vợ chồng, chỉ là chưa từng nghĩ đến Trần Diễn hắn thích cô.
Hắn mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là học sinh trung học mà thôi. Hầu hết người bên cạnh hắn đều không chân chính yêu một ai đó, hắn lại không có biện pháp kiềm chế mà yêu Chu Ninh, chị dâu hắn.
Hắn không biết phải khống chế loại tình cảm này như thế nào, chỉ có thể liều mạng ngụy trang thành bộ dạng dịu ngoan, liều mạng che giấu chính mình.
Nhẫn nại đến giới hạn nhất định, mãnh thú sẽ thoát khỏi dây thừng.
Trần Diễn quyết định, sẽ không yên lặng ở một bên nữa. Bị cô nhìn thấy bộ dạng chân thật của hắn thì sao chứ, miễn là có thể đoạt được, thủ đoạn hay cái nhìn đều không quan trọng. Hắn chỉ cần kết quả.
Thân thể Chu Ninh trần trụi bị hắn buộc lại trên giường, hắn không biết mệt mà làm cô, cho nữ nhân dưới thân liều mạng tránh thoát thế nào, cho dù tiếng khóc của cô thê thảm ra nào. Hắn cứ như không có tình cảm mà thực hiện cuộc tình ái bạo lực này.
Tầm mắt vừa chuyển, Chu Ninh đứng trước mặt hắn, hắn khóc lóc thảm thiết, gắt gao kéo tay cô cầu xin cô đừng rời khỏi hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm vì cô.
Nữ nhân kia vô tình một chân đá văng hắn, một cái tát dừng lại trên mặt hắn, đau rát.
"Cút đi."
Giọng điệu quyết tuyệt như với một con kiến. Sau đó bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.
Trần Diễn bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trong mơ là cảnh tượng làm hắn sợ hãi, sợ hãi cô rời đi.
Chu Ninh đang thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát đi du lịch, không phát hiện Trần Diễn đã đứng ở phía sau.
"Chị, em tới giúp chị."
"Không sao, chỉ có như vậy thôi, xong ngay hây giờ đây."
"Được rồi."
Hắn ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào đồ đạc bên trong vali, thêm cả Chu Ninh đang tỉ mỉ chuẩn bị mấy thứ này.
"Trong này còn có quần áo của anh phải không chị?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ còn cần hai cái vali."
Trần Diễn duỗi tay, từ chỗ quần áo cầm lên một sợi dây lưng, là đai an toàn của bộ nội y mỏng gợi cảm. Nội y nho nhỏ kia cứ như vậy bị giơ lên không trung mà nhìn Chu Ninh đỏ mặt.
"Em làm gì vậy? Mau trả lại cho chị." Cô duỗi tay muốn đi lấy, người kia lại đứng lên giơ lên cao, làm cách nào cũng không cho cô.
"Lúc chị ngủ cùng anh, cũng sẽ mặc nội y gợi cảm này sao?"
"Không có! Mau trả lại cho chị!" Đây là đồ cô mới mua, nào đã mặc qua.
Chu Ninh sơ hở một cái, liền bị Trần Diễn bắt ở trong ngực.
"Mặc dù không mặc cái này, cũng sẽ mặc nội y khác, anh nhất định đã nhìn qua. Nói không chừng còn làm những chuyện đó…."
Cô á khẩu không trả lời được.
"Chỉ cần nghĩ đến cảnh chị với anh ngủ cùng nhau nhau lâu như vậy, em liền rất không vui."
"Lần này đi ra ngoài du lịch, chị khẳng định sẽ mặc cái này, lại còn sẽ cho anh xem."
Cô lại lần nữa thử dùng toàn lực đẩy cánh tay rắn chắc của Trần Diễn ra, nhưng không có kết quả.
Chị vì sao lại muốn đẩy em, em đã làm gì đâu, chị muốn đẩy em như vậy…" Cảm nhận được lực đẩy mạnh, biểu tình Trần Diễn càng thêm bi thương, chất vấn Chu Ninh.
Cảm xúc hắn lập tức xông lên đại não, liên hệ giấc mơ tối qua, không tốn công lặn ra nước mắt, bộ dạng vờ ghen tuông vờ đáng thương.
Chu Ninh không kịp phản ứng, chỉ có thể duỗi tay lau sạch nước hắn, nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Đối với vấn đề của hắn, cô thật sự không có biện pháo trả lời.
Hai người bọn họ hiện tại là cái quan hệ gì, nam nữ bạn bè, em chồng chị dâu, chị em, hay là tình nhân.
Thay vì nghĩ đến điều này, cô ưu tiên suy xét chàng trai thoạt nhìn thương tâm trước mặt này, nói là những lời đường mật.
"Đừng khóc, nội y này, là mua mặc cho em xem."
Mây mù trên mặt nháy mắt biến mât trong mắt còn có nước mắt cũng không quan tâm, lại lần nữa rất gai mà ôm lấy cô.
"Em biết mà, chị khẳng định để ý đến em."
Chu Ninh nhìn chàng trai vui mừng chạy về phòng mình, ánh mắt phức tạp.
Hắn nói rất đúng, cô xác thực để ý đến hắn. Mặc kệ từ mặt gì.
Nhưng về phương diện khác, trong lòng vẫn có cảm giác tội lỗi, thậm chí đồng thời xuất hiện tình cảm thiên vị hắn.
Cảm giác tội lỗi này là cái gai trong tìm cô, tuy không sâu nhưng nó luôn đâm vào điểm đau của cô.
Cô nhìn kỹ mình, cô nữ nhân này, cùng em trai chồng làʍ t̠ìиɦ, còn tiếp nhận tình yêu của thiếu niên. Thế nhưng còn vấn đề về đa͙σ đức, nếu thật sự để ý đến cái này, cô sẽ không vượt rào, cậu ấy vẫn là em chồng cô.
Chu Ninh cười chính mình hư hỏng, nhưng vẫn nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ nhân với Trần Diễn.
Nếu phát hiện, thì cũng là chuyện về sau.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~