Chị Dâu

Chương 16: Thành thị

Trước Sau

break

------------------------------------------------------

Chu Ninh đã lâu không hút thuốc, đây là lần đầu tiên của tháng này. Cô đẩy cửa sổ sát đất ra, gió nóng nháy mắt ập vào người, sau khi rời khỏi cô lập tức đóng cửa lại.

Thiếu niên đã đứng ở ban công được một lúc.

 

Âm thanh bật lửa vang lên, đuôi khói trong đêm đen xuất hiện tia lửa, liếc mắt là có thể thấy.

"Chị, hút ít thuốc thôi." Hắn nhắc nhở.

"Không sao, chị không nghiện thuốc lá, đây là lần đầu tiên hút trong tháng này."

Cô thở ra một làn khói, kẹp thuốc trong tay, mắt chăm chú nhìn cảnh đêm mịt mờ trước mặt. Cầu, cây cối, đất, con người đều sáng lên.

Cô chỉ xem cái thích của Trần Diễn là xúc động thời thiếu niên, giúp hắn vượt qua đoạn thời gian này là được, cô nghĩ như vậy.

Chỉ là cô cũng động tâm, cái này nên giải thích thế nào.

"Chị, nơi này thật đẹp."

"Phải không, lần trước em cũng nói đẹp, sao chị lại cảm thấy vẫn bình thường, là vì cảnh này chị nhìn quen rồi sao?" Cô hút xong một điếu, ném vào cái gạt tàn thuốc bên cạnh.

"Bởi vì… Bởi vì…"

Chu Ninh còn đang suy nghĩ câu trả lời của hắn.

"Ha ha, không nói cho chị."

Lòng hắn muốn nói, chỉ cần nơi nào có chị, thì ở đó sẽ rất đẹp. Chị đi đến đâu, hắn liền theo đến đó, chỉ cần ở bên cạnh chị, cái gì cũng trở nên xinh đẹp, làm hắn không có thời gian quan tâm đến những thứ hắn phải cảnh giác.

"Trần Diễn, còn nơi nào muốn đi nữa không, chị dẫn em đi nhé."

"Được, chị ở Trùng Khánh lâu như vậy, chắc chắn sẽ quen hơn em, chị dẫn em ra ngoài chơi là được."

Trần Diễn đứng ở phía sau cô, thân hình 1m8 làm cho một người cao 1m65 vốn không lùn như Chu Ninh trông vô vùng nhỏ xinh.

 

Từ sau lưng có một đôi tay chậm rãi ôm lấy cô, vòng lại eo nhỏ của cô, gió nóng thổi đến khiến nội tâm người khác rộn ràng, Chu Ninh cũng không nóng, Trần Diễn ôm làm thân thể cô dần ấm nóng.

Trần Diễn không mang theo một tia du͙© vọиɠ, nhẹ nhàng dựa vào cổ cô, nói: "Chị…" Cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần để hắn ôm như vậy một lúc là được rồi.

Trước đó vẫn luôn không dám hi vọng chị dâu là cô có thể cho hắn một ánh mắt, rồi đến bây giờ là người chị mặc hắn ôm hôn, hai bên một cái là trời một cái là đất. Hạnh phúc tới quá nhanh, hắn thậm chí có chút sợ hãi.

"Em sợ."

Chu Ninh an ủi hắn, tuy rằng không biết hắn đang nghĩ gì.

Muốn nói chút lời gây mất hứng, nhưng hắn trầm mặc làm cô cũng yên tĩnh.

Cái ôm này đối với hắn thoạt nhìn quan trọng như vậy, Chu Ninh hiểu rõ lúc này nói gì cũng uổng phí.

Vậy cứ ôm như vậy đi.

Cho dù là mùa hè 38 độ C cũng muốn ôm.

"Chị, đêm nay ngủ cùng em được không?"

"Em sẽ không làm gì đâu."

Chu Ninh đồng ý.

Giường của thiếu niên được don dẹp sạch sẽ, đầu giường còn có sách hắn chưa đọc xong. Đây laf phòng ngủ của con trai ưa sạch sẽ, nếu không phải Trần Diễn còn chưa rời khỏi tầm mắt bản thân, cô sẽ không tin nơi này có người ở.

Trần Diễn sau khi tắm rất thơm, Chu Ninh cũng vừa tắm xong từ phòng ngủ chính đi ra, mặc áo ngủ bình thường ngoan ngoãn đi lên giường Trần Diễn.

"Chị ơi, ngủ đi."

Tách một tiếng đèn tắt đi.

Trong phòng điều hòa không ngừng thổi, thân thể thiếu niên ấm áp lại dán tới.

Ôm chặt cô, giống như ôm chặt cảm giác an toàn.

Cô cảm thấy mình có ích, cô thích cảm giác ấy, không chỉ có thể xác, mà là cả tâm lý.

Hai người hô hấp dần dần vững vàng, đi vào giấc ngủ say.

Trần Diễn ngủ rất ngon, Chu Ninh nằm trong ngực cũng không có nằm mơ, ngủ đến hừng đông.

Buổi chiều hôm sau Trần Kiệt quay về, kêu Chu Ninh đi xuống lấy đồ. Trần Diễn nhìn bộ dạng Chu Ninh vội vội vàng vàng đi xuống, rất chua.

Chỉ như vậy, vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

------

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương