Chỉ cần chờ Thẩm Nam Âm bắt hết yêu quái đưa vào Trấn Yêu Tháp, bọn họ sẽ khởi động trận pháp, hợp lực với hắn hoàn thành việc sửa chữa, mọi chuyện coi như xong xuôi.
Vào lúc này, Ngọc Bất Nhiễm đương nhiên không thể tùy tiện rời khỏi vị trí mắt trận, bị Phó Tinh Hoa nhắc nhở, sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm.
Hắn dừng lại một lúc lâu, ngữ khí khó đoán nói: "Thánh nữ gọi ta bằng đạo hiệu, lại gọi đại sư huynh là sư huynh, có phải hơi phân biệt đối xử không?"
Phó Tinh Hoa cười khẽ nhìn hắn, không có ý định trả lời.
Ngọc Bất Nhiễm cuối cùng tự mình tìm bậc thang xuống: "Cũng được, ta muốn xem xem sư huynh của ngươi có thể dùng sức của mình bắt hết đám yêu quái đang chạy loạn trong tông môn hay không."
"Theo ta, cứ trực tiếp giết hết là được, bày một sát trận liên quan đến Trấn Yêu Tháp gì đó, giết hết toàn bộ, chẳng phải nhẹ nhàng hơn nhiều so với bây giờ sao?"
Ngọc Bất Nhiễm lẩm bẩm, ngược lại nhận được câu trả lời của Phó Tinh Hoa.
Nàng ôn hòa nói: "Trong Trấn Yêu Tháp không phải tất cả đều là yêu nghiệt tội ác tày trời, mấy ngàn năm trôi qua, nếu trong đó có người hướng thiện, nguyện tu hành chính đạo, trực tiếp giết chẳng phải là tạo nghiệp sát sao?"
Ngọc Bất Nhiễm cười lạnh: "Thánh nữ quả nhiên là đệ tử Vô Dục Thiên Cung, lòng dạ nhân từ. Nhưng ta thấy nhiều yêu ma, lại không thấy yêu nào hướng thiện. Cho chúng cơ hội tu hành chẳng khác nào gieo rắc tai họa ngầm cho tương lai. Năm xưa nếu tổ tiên có thể xử lý đám yêu ma này giống như Ma tộc bây giờ, đày chúng vào nơi khốn khổ, ngày ngày chịu tội, tu vi bị hủy, thì chúng sẽ không có cơ hội chạy ra khỏi Trấn Yêu Tháp."
"Nếu không phải mấy ngàn năm trôi qua chúng vẫn còn mang lòng oán hận thì hôm nay làm sao có thể gây ra hỗn loạn như vậy?"
Ngọc Bất Nhiễm hùng hổ dọa người, Phó Tinh Hoa không nói gì.
Ý kiến bất đồng, nói nhiều cũng vô ích, Ngọc Bất Nhiễm cũng im lặng.
Nói gì thì nói, kế hoạch đã được thực hiện, vẫn phải kiên định tiến về phía trước, tất cả đều phụ thuộc vào việc đêm nay Thẩm Nam Âm có thể bắt được bao nhiêu yêu quái.
Bắt yêu vào rọ, cho dù đối thủ là đại yêu ngàn năm, Thẩm Nam Âm cũng không phải hoàn toàn không có nắm chắc, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Đồng hồ cát chảy hết lại lật ngược, lặp đi lặp lại vài lần, trời đã sáng, nhưng vẫn không có tin tức gì về Thẩm Nam Âm.
Phó Tinh Hoa ngồi không yên.
Tuy rằng đã nghĩ đến việc sẽ tốn chút thời gian, nhưng cũng không đến mức không có tin tức chứ?
Sao truyền âm mãi mà không liên lạc được?
Trong hang động tối tăm ẩm ướt, truyền âm phù của Thẩm Nam Âm sáng lên rồi tắt, không ai trả lời.
Trình Tuyết Ý ngồi một bên nhìn cái tên Phó Tinh Hoa không ngừng nhấp nháy trên đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đang dần dần tỉnh lại trong bóng tối, lười biếng gọi: "Huynh tỉnh rồi? Muốn thêm một lần nữa không?"
Trong bóng tối, hai tay Thẩm Nam Âm bị trói bằng xích sắt, nước nhỏ giọt xuống rơi vào đuôi lông mày hắn mang theo một cơn đau nhói.
Vết thương ở miệng bị nước thấm vào càng thêm đau đớn.
Hắn nhắm mắt lại, chút đau đớn này chả đáng kể, nhưng thân thể cứng đờ tê liệt, ý thức mơ màng, trạng thái thân thể như vậy khiến người luôn có khả năng tự chủ cực mạnh như hắn không thể chấp nhận được.
Hắn lại thử giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, nhưng lại thất bại vì linh lực tạm thời biến mất.
Quần áo xộc xệch, người và trán đầy mồ hôi, hơi thở của Thẩm Nam Âm nặng nề chưa từng thấy, không thể không nhìn nữ tử đang ngồi xem kịch một bên.
Linh lực của hắn chỉ tạm thời biến mất chứ không phải trở thành phàm nhân nên thị lực vượt trội vẫn còn đó.
Hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô tội của Trình Tuyết Ý trong bóng tối.
"Sư muội còn muốn thế nào?"
Hắn mở miệng nói chuyện, giọng khàn đặc đến cực điểm.
"Chưa chơi chán sao?"
Trình Tuyết Ý nghe vậy cười khẽ, nàng vỗ tay, mang theo cả người ẩm ướt đi tới, cúi đầu nhìn con cưng của trời bị trói bằng xích sắt, ép quỳ ở đó, thản nhiên nói: "Chơi?"
"Huynh cho rằng ta đang đùa giỡn với huynh? Vậy ta muốn hỏi một chút."
Trình Tuyết Ý ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, hỏi: "Bây giờ huynh có nhận ra ta không?"
Đại sư huynh cao cao tại thượng cho dù bị nhốt trong ngục, linh lực biến mất, mất hết mặt mũi, vẫn không hề tỏ ra chật vật.