"ŧıểυ Diệp, hiếm khi thị trưởng Thẩm nhớ đến cô, mau rót một ly kính thị trưởng Thẩm đi."
Sau khi khen cô hết lời trước mặt Thẩm Bác Khiêm, Lý Khang Thanh lại thúc giục cô nâng ly kính rượu với anh ta.
Buổi gặp gỡ đó có bao nhiêu người, vì sao lại chỉ nhớ đến cô chứ?
Đều là những kẻ lăn lộn trong quan trường bao năm, ai cũng hiểu ý đồ phía sau.
Nếu cô có thể được Thẩm Bác Khiêm để mắt tới, có khi ông ta còn có thể dựa vào mối quan hệ này mà thắt chặt quan hệ với Thẩm Bác Khiêm.
Ánh mắt của Lý Khang Thanh nhìn Diệp Tĩnh ngày càng dịu dàng, nụ cười càng thêm thân thiện.
Diệp Tĩnh thoáng sững người, rõ ràng là chưa kịp phản ứng. Sau khi nhận được lời chỉ thị của Lý Khang Thanh, cô ngoan ngoãn nâng ly lên định kính rượu Thẩm Bác Khiêm.
“Không cần khách sáo, con gái uống nhiều rượu không tốt. Gọi phục vụ đổi rượu thành nước ngọt đi.”
Thẩm Bác Khiêm phất tay, ra hiệu cô không cần kính rượu.
Sau đó anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, cứ như vừa rồi chỉ là câu chuyện nói bâng quơ.
Ánh mắt của mọi người cũng dần rời khỏi cô.
Sau tình huống khó xử vừa rồi, Diệp Tĩnh lại càng thấy bất an, chỉ mong buổi tiệc này mau chóng kết thúc để về nhà nằm nghỉ.
Cô giả vờ lắng nghe cuộc trò chuyện của người bên cạnh, trong lòng thầm tính xem bữa tiệc này sẽ kết thúc vào mấy giờ.
Khi ấy, Thẩm Bác Khiêm, người đang ngồi ở vị trí chính, bỗng đứng dậy rời bàn, có vẻ như đi ra ngoài vệ sinh.
Bầu không khí trên bàn tiệc thay đổi hẳn khi anh ta rời đi.
Rõ ràng mọi người không còn gò bó như trước, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều.
“Cục trưởng Lâm, anh thấy đấy, tôi cũng chỉ mới đến đây, chẳng biết gì cả. Hôm nay muốn hỏi thăm anh một chút về dự án ở khu Thanh Châu..."
Thư ký Lưu, người ngồi bên cạnh Thẩm Bác Khiêm, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến phía sau vị trí của Diệp Tĩnh, bắt chuyện với Lâm Cường.
Lưu Tân là thư ký được Thẩm Bác Khiêm coi trọng nhất, người khác muốn nịnh bợ còn không kịp. Nay được anh ta bắt chuyện, Lâm Cường vô cùng bất ngờ, lập tức đứng bật dậy, phấn khởi bắt tay : "Thư ký Lưu, anh khách sáo quá! Anh muốn biết gì cứ hỏi tôi, tôi nhất định nói hết không giấu diếm.”
Hai người trò chuyện ngay bên cạnh cô, khiến Diệp Tĩnh đứng không được, ngồi cũng không xong, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Anh ngồi vào đây đi ạ.”
Dù gì họ cũng là lãnh đạo, vì phép lịch sự, Diệp Tĩnh chủ động đứng dậy nhường ghế cho Lưu Tân.
Lưu Tân nói cảm ơn cô, sau đó ngồi xuống vị trí đó để bàn bạc chi tiết về dự án cùng Lâm Cường.
Để tránh lúng túng, Diệp Tĩnh bước ra ngoài phòng, định vào nhà vệ sinh ngồi một lát, chờ họ nói xong rồi mới quay lại.
Cô ước chừng thời gian, nghĩ rằng chắc thư ký Lưu và Lâm Cường cũng bàn xong rồi, bèn rời nhà vệ sinh và quay về phòng.
Không ngờ, vừa bước vào, cô đã thấy thư ký Lưu vẫn ngồi vững vàng ở vị trí của mình, trò chuyện rôm rả với Lâm Cường hoàn toàn không có ý định trả lại chỗ.
Lúc này, Diệp Tĩnh cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Quay đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong...
Đúng vậy, bước vào phòng, cô cũng không biết nên ngồi ở đâu. Chẳng lẽ lại mời lãnh đạo rời chỗ, hoặc đứng lù lù phía sau họ?
“Cô Diệp, thật ngại quá, cô xem tôi và cục trưởng Lâm còn chưa bàn xong, có thể đổi chỗ với cô được không?”
May mắn thay, trong lúc Diệp Tĩnh đang lúng túng, Lưu Tân nhìn thấy cô và lên tiếng hỏi.
Diệp Tĩnh liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Thẩm Bác Khiêm, có chút do dự.
Dù cô có ngây ngô đến đâu cũng hiểu rằng điều này không thích hợp.
Cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lấy tư cách gì để ngồi ăn cơm cạnh Thẩm thị trưởng ? Ngay cả cấp trên của cô cũng không có tư cách đó.
“ŧıểυ Diệp, thư ký Lưu quả thực có chuyện cần bàn với tôi, cô xem...”
Thấy cô còn chần chừ, Lâm Cường lên tiếng phụ họa giúp thư ký Lưu, nhắc nhở cô.
Ý đồ của thư ký Lưu, nếu ông không nhìn ra, vị trí phó cục trưởng này ông coi như ngồi uổng phí.
Muốn hỏi về dự án, sao không tìm cục trưởng Lý, người có chức vụ cao hơn ông? Lại cố tình tìm phó cục trưởng ngồi cạnh Diệp Tĩnh?
Không còn cách nào khác, Diệp Tĩnh đành đi đến chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Bác Khiêm.
Từ khi đi làm đến nay, cô hiếm khi tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao. Ngồi gần một người ở cấp bậc như Thẩm Bác Khiêm, đây là lần đầu tiên, khiến cô không khỏi hồi hộp.
Cuộc trò chuyện giữa Diệp Tĩnh và thư ký Lưu đều được mọi người trên bàn tiệc nhìn thấu. Họ là những kẻ lăn lộn trong quan trường bao năm, ai cũng có con mắt tinh đời.
“Cô Diệp là vừa mới...”
“Mới tốt nghiệp à? Trông cô giống như sinh viên vừa ra trường ấy.”
Diệp Tĩnh vừa ngồi xuống, đã có người hướng câu chuyện về phía cô.
“Không, tôi đã tốt nghiệp được vài năm rồi.”
Diệp Tĩnh mỉm cười đáp, nụ cười mang theo chút gượng gạo.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người trên bàn tiệc đổ dồn về phía mình, Diệp Tĩnh thấy hơi không thoải mái. Cô vốn không thích trở thành tâm điểm chú ý.
“Cô học đại học ở đâu?”
Thẩm Bác Khiêm bất ngờ quay đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười thân thiện, trông rất dễ gần.
“Ở Khánh Thành.”
Dù anh trông có vẻ rất hòa nhã, Diệp Tĩnh vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Thẩm Bác Khiêm dường như nhận ra sự bối rối của cô, chỉ khẽ ừ một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa mà chuyển sang trò chuyện với người khác.
Suốt cả buổi tiệc, Diệp Tĩnh mới thực sự hiểu thế nào là "như ngồi trên đống lửa". Cô làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ vô tình làm ra điều gì thất lễ với vị Phật sống bên cạnh.
Phải cố gắng đến lúc tan tiệc, Diệp Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như vừa trải qua một trận chiến trường kỳ, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể chất. Đây chính là lý do cô không ưa mấy bữa tiệc kiểu này.
Lúc tan tiệc đã muộn, giờ này muốn bắt taxi cũng không dễ.
Khi Diệp Tĩnh còn đang băn khoăn có nên gọi điện nhờ Lâm Song Lâm đến đón hay không, một chiếc xe đen bỗng dừng lại bên cạnh cô.
“Cô Diệp, giờ này khó bắt taxi, lên xe đi, chúng tôi sẽ đưa cô về.”
Thư ký Lưu hạ cửa sổ ghế phụ, nhìn cô nói.
Diệp Tĩnh định lắc đầu từ chối, dù gì ngồi chung bàn với Thẩm Bác Khiêm đã đủ căng thẳng rồi, giờ lại ngồi chung xe với anh ta nữa, cô chắc chắn sẽ áp lực chết mất.
“Cô xem, cô là con gái, tối muộn thế này không an toàn, mau lên xe đi.”
Thấy cô không trả lời, Lưu Tân tiếp tục nói, như thể quyết không để cô từ chối.
Lời người ta đã nói đến mức này, nếu cô còn từ chối thì có vẻ quá bất lịch sự.
Không còn cách nào khác, Diệp Tĩnh đành dày mặt mở cửa xe và bước lên.
Khi đang tính xem ngồi vào xe thì nên chào hỏi Thẩm Bác Khiêm thế nào, cô phát hiện anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy vậy, Diệp Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, không cần phải gượng cười trò chuyện với anh nữa.
Cô vốn rất ngại tiếp xúc với những lãnh đạo lớn, luôn sợ lỡ lời nói sai điều gì mà đắc tội với họ.
Sau khi khẽ báo tên khu chung cư với tài xế, Diệp Tĩnh ngồi im sát vào cửa xe phía bên kia, giữ khoảng cách tối đa, lặng lẽ nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Khi xe dừng lại ở cổng khu chung cư, Diệp Tĩnh vội nói cảm ơn rồi nhanh chóng bước xuống xe.