Chệch Đường Ray (NTR)

Chương 1 : Bữa tối

Trước Sau

break

Giờ làm việc cuối cùng trước khi tan ca, những người có con nhỏ thì vội vã chuẩn bị đón con, còn lại đa phần chẳng ai có việc gì làm, chỉ ngồi đợi hết giờ.

Diệp Tĩnh ngồi tại chỗ làm, vừa trả lời tin nhắn của Lâm Song Lâm, vừa lắng nghe hai chị đồng nghiệp phía trước bàn tán chuyện linh tinh gần đây.

Lâm Song Lâm là người cô quen qua một buổi xem mắt. Hai người mới chỉ tìm hiểu nhau chưa đầy một tháng thì cha mẹ hai bên đã giục giã làm thủ tục kết hôn.

Chồng mới cưới hơn cô bốn tuổi, bố mẹ anh ấy là công chức đã nghỉ hưu, có lương hưu ổn định, ở thành phố Q vừa có xe vừa có nhà. Trong số các đối tượng cô từng xem mắt, điều kiện của anh là tốt nhất. Vì vậy, dưới áp lực của cha mẹ, Diệp Tĩnh cũng đành nhắm mắt mà kết hôn.

Từ khi nhận giấy chứng nhận kết hôn đến nay chưa đầy hai tuần, hai người trẻ vốn dự tính xin nghỉ phép sau khi làm thủ tục đăng kí để đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng tuần trước, Diệp Tĩnh bị sắp xếp vào danh sách đi thành phố bên cạnh để tham gia một buổi hội thảo, thế là kế hoạch tuần trăng mật bị hoãn lại.

Hôm nay đúng dịp lễ Tình nhân, Diệp Tĩnh đang bàn bạc với Lâm Song Lâm xem nên tự nấu ăn tại nhà hay ra ngoài ăn tối. Cô để anh chọn, nhưng thấy anh mãi chưa trả lời tin nhắn, hình như đang bận, cô lại quay sang chú ý vào câu chuyện của hai chị đồng nghiệp.

“Nghe nói người đó trông khoảng 30 tuổi, rất đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, bla bla…”

“Là người ở tỉnh sao?”

“Chồng tôi bảo gia thế người đó không đơn giản đâu, trong nhà toàn người giữ chức vụ quan trọng ở thủ đô, nhưng cụ thể thế nào thì không ai rõ.”

“Oa, ghê vậy? Thế sao lại về thành phố Q này?”

“Cô ngốc à, người ta còn trẻ mà đã làm phó thị trưởng, đến đây chẳng phải để thêm kinh nghiệm vào hồ sơ, tiện bề thăng chức sau này…”

“Diệp Tĩnh, vào văn phòng tôi một lát.”

Câu chuyện tám nhảm mới được nửa chừng thì Phó Giám đốc Lâm Cường gọi cô vào văn phòng.

Ngắt điện thoại, Diệp Tĩnh hơi hoang mang. Cô rà soát lại công việc gần đây trong đầu nhưng không nghĩ ra lỗi gì. Hôm nay công việc cũng đã xong xuôi, không biết anh ta gọi mình vào có chuyện gì.

Khi vào văn phòng, Lâm Cường nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa, hỏi vài câu không quan trọng.

Diệp Tĩnh đứng một bên, anh ta hỏi gì cô trả lời nấy, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

“ŧıểυ Diệp, tối nay tôi và Cục trưởng Lý có một bữa tiệc quan trọng, vốn định dẫn theo ŧıểυ Từ, nhưng cô cũng thấy đấy, ŧıểυ Từ lại xin nghỉ phép đúng hôm nay..."

Lâm Cường ngồi tại bàn, vẻ mặt khó xử nhìn cô, ngập ngừng một lát rồi tiếp tục: “ŧıểυ Diệp, cô xem tối nay có thể giúp tôi tham dự thay ŧıểυ Từ được không?”

Không hề hỏi xem cô có rảnh hay không, anh ta đã kể rõ khó khăn và đề xuất thẳng thừng, hoàn toàn không để cô cơ hội từ chối.

Từ văn phòng bước ra, tâm trạng Diệp Tĩnh có chút phiền muộn.

“ŧıểυ Diệp, sao thế? Anh ta gọi em làm gì vậy?”

Chị Vương, người đồng nghiệp ngồi đối diện, thấy vẻ mặt không vui của cô thì tò mò hỏi.

“Lãnh đạo bảo em thay ŧıểυ Từ tham gia bữa tiệc tối nay.”

Diệp Tĩnh vừa thu dọn đồ vừa trả lời.

Ở đơn vị, chỉ có cô và ŧıểυ Từ là trẻ nhất, lại có ngoại hình bắt mắt. Nhưng Diệp Tĩnh không có tham vọng, chỉ tập trung hoàn thành công việc của mình và cố gắng từ chối các buổi tiệc xã giao do lãnh đạo yêu cầu. Dần dà, cô cũng an phận làm nhân viên nhỏ, trong khi ŧıểυ Từ thường xuyên đi cùng lãnh đạo tham gia các buổi tiệc và hiện đã được thăng chức cao hơn cô.

Tuy vậy, Diệp Tĩnh cũng không để tâm. Cô vốn không có nhiều tham vọng, chỉ mong giữ vị trí này cho đến khi về hưu cũng được.

--

Trước khi xuống xe, Diệp Tĩnh nhắn tin cho Lâm Song Lâm, bảo rằng tối nay cô có một bữa tiệc đột xuất. Sau đó, cô yên lặng đi theo lãnh đạo đến trước cửa nhà hàng, chờ nhân vật chính của buổi tiệc tối nay.

Có thể khiến cả lãnh đạo cấp chính lẫn cấp phó của đơn vị đứng nghiêm chỉnh đợi trước cửa nhà hàng, Diệp Tĩnh đoán thân phận người này chắc chắn không đơn giản.

Khi cô còn đang mải suy nghĩ, vài chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng. Một nhóm người bước từ trên xe xuống, tất cả đều vây quanh một người đàn ông ở trung tâm, trông anh ta như mặt trăng được những vì sao vây quanh. Người đàn ông mỉm cười nhã nhặn, thỉnh thoảng khẽ đáp lại lời nói của người bên cạnh.

Anh ta cao tầm hơn 1m80, ngũ quan rõ nét, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất nhã nhặn. Trông anh ta rất trẻ, như chỉ khoảng 30 tuổi, dù có lẽ tuổi thực không chỉ có thế.

“Ôi chà, cuối cùng cũng được gặp Phó thị trưởng Thẩm rồi!”

Cục trưởng Lý Khang Thanh vội vàng bước lên bắt tay chào hỏi, khuôn mặt tràn đầy vẻ niềm nở.

Thẩm Bác Khiêm vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lịch sự đáp lại vài câu rồi được mọi người vây quanh dẫn vào phòng tiệc đã đặt sẵn.

Nghe đoạn đối thoại, Diệp Tĩnh mới biết nhân vật chính tối nay là phó thị trưởng Thẩm Bác Khiêm vừa được điều từ thành phố về.

Buổi sáng cô còn nghe mấy chị đồng nghiệp bàn tán về anh ta, không ngờ tối nay lại được gặp nhân vật chính.

“Vừa mới được điều về thành phố Q, tôi vẫn còn chưa quen thuộc nhiều thứ, mong trong thời gian tới mọi người chỉ giáo thêm ...”

Vừa ngồi vào bàn, Thẩm Bác Khiêm đã đứng lên nâng ly, nói đôi lời mở đầu.

Mọi người thấy anh ta đứng dậy thì cũng vội vàng đứng lên, nâng ly theo.

Sau khi uống cạn ly đầu tiên, chờ anh ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi theo.

“Cứ ăn uống thoải mái, đừng khách sáo.”

Anh vừa dứt lời, một vị lãnh đạo ngồi bên cạnh liền hùa theo để khuấy động bầu không khí. Mọi người vừa gắp thức ăn vừa trò chuyện rôm rả, không khí tại bàn tiệc dần trở nên vui vẻ, hòa hợp.

Rượu vào lời ra, bàn tiệc đa phần là nam giới, câu chuyện dần trở nên cởi mở, thậm chí có phần dung tục.

“Cục trưởng Trần, trên bàn tiệc còn có chị em phụ nữ đấy, chú ý một chút.”

Ngay khi Cục trưởng Trần đang kể một câu chuyện cười có phần thô tục, Thẩm Bác Khiêm nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

Trên bàn tiệc có khoảng hơn mười người, ngoài Diệp Tĩnh còn hai người phụ nữ khác, tất cả đều ít nói, dường như không ai để mắt tới.

“Ôi trời, xem tôi này, uống nhiều quá nên hồ đồ. Xin lỗi, xin lỗi mọi người, tôi tự phạt ba ly.”

Cục trưởng Trần vội vàng đứng dậy, hướng về phía Thẩm Bác Khiêm và mọi người cười trừ xin lỗi, sau đó uống cạn ba ly rượu.

“Cô gái, tuần trước có phải đi tham gia buổi giao lưu học tập tại thành phố N không?”

Sau một đoạn gián đoạn, Thẩm Bác Khiêm đột nhiên quay sang hỏi Diệp Tĩnh.

Trước câu hỏi bất ngờ cùng ánh mắt tập trung của mọi người, Diệp Tĩnh cảm giác như mình vừa bị giáo viên gọi lên bảng trong lúc đang mất tập trung. Cô bất giác căng thẳng.

“Phó thị trưởng Thẩm đúng là trí nhớ tốt, ŧıểυ Diệp tuần trước quả thực có đi thành phố N tham gia giao lưu học tập. ŧıểυ Diệp làm việc chăm chỉ, tính cách lại khiêm tốn, là một nhân viên xuất sắc...”

Cục trưởng Lý Khang Thanh nhanh chóng cướp lời, không để Diệp Tĩnh kịp trả lời. Ông ta còn nhân cơ hội tâng bốc cô một phen, những điều không có cũng bị thổi phồng thành có, khiến cô phút chốc trở thành hình mẫu nhân viên lý tưởng trong mắt Thẩm Bác Khiêm.

Bản thân Diệp Tĩnh cũng không hiểu nổi vì sao trong mắt vị lãnh đạo này, cô bỗng nhiên lại trở thành người xuất sắc như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc