Chạy Trốn Khi Đã Chiếm Được Lão Đại Cấm Dục

Chương 3

Trước Sau

break

Quả nhiên, ngay khi Lương Văn Phỉ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Trong đó, ánh mắt của Lương Triều Túc là ác độc nhất.

Bốn mắt chạm vào nhau, như dao cắt.

Lương Triều Túc ghét nhất là chuyện cô không cam lòng, tiếp tục tranh giành Thẩm Lê Xuyên với em gái của hắn.

Liên Thành cố gắng giữ vững nụ cười  "Chị nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là sợ bác sĩ lại chẩn đoán tôi bị vô sinh, lại phải làm nội soi đau đến không chịu nổi."

Cô bị tắc vòi trứng bẩm sinh, tử cung cũng có vấn đề. Hằng năm sau khi có kết quả kiểm tra, Lương Triều Túc đều sẽ bắt cô làm các cuộc tiểu phẫu nội soi.

Liên Thành nhớ đến trần nhà, ánh đèn trong phòng mổ, ống dẫn lạnh lẽo tiến vào cơ thể, tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Cô nhịn không được nhìn Lương Văn Phỉ  “Anh ấy là vị hôn phu của chị bốn năm, còn tôi chỉ có hai năm rưỡi, có câu lâu ngày sinh tình, chị cần gì phải sợ?”

Sắc mặt Lương Văn Phỉ khó coi.

Đính hôn đúng là chỉ có hai năm, nhưng ai mà không biết Liên Thành và Thẩm Lê Xuyên chính là thanh mai trúc mã.

“Anh cả...” Lương Văn Phỉ ỷ vào mình có chỗ dựa.

“Mau xin lỗi.” Giọng nói của Lương Triều Túc lạnh lẽo như băng, lạnh lùng cảnh cáo  “Trước khi Phỉ Phỉ kết hôn, cô không được phép gặp Thẩm Lê Xuyên.”

“......”

Cô thực sự con mẹ nó cạn lời, không còn từ nào để diễn tả.

Bốn năm này, có ngày nào là cho phép cô gặp.

Sau đó, ánh mắt cô lướt qua, nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẹ Lương, cha Lương nôn nóng không kiên nhẫn.

Cô cúi đầu cười khổ  “Xin lỗi.”

Một buổi sum họp gia đình lại tan rã trong không vui.

...

Sau khi rửa mặt xong, Liên Thành mở cửa phòng tắm.

Cạnh giường có nhiều thêm một đôi dép nam màu trắng gạo đơn giản.

Cô lập tức cứng đờ, bất động đứng tại chỗ.

Lương Triều Túc dựa vào đầu giường, giọng điệu mang theo ý ám chỉ  “Nhớ mãi không quên, không cam lòng?”

Liên Thành hiểu rõ chuyện lúc nãy ở dưới lầu, nếu cô không giải thích rõ ràng thì chuyện này vẫn còn chưa tính xong.

“Không đến mức như vậy.”

Lương Triều Túc cười lạnh, bước vài bước tới gần, nắm chặt sau gáy cô, sức lực mạnh bạo.

“Biết tại sao tôi trở về sớm, lại còn không tặng quà cho em không?”

Khi Lương Triều Túc tức giận sẽ có loại áp lực như sấm, uy hiếp vạn quân.

Rõ ràng giọng nói của hắn không lớn, khuôn mặt cũng không dữ tợn, nhưng sự tức giận, lạnh lẽo từ trong đôi mắt hắn có thể khiến người ta tê liệt.

Liên Thành theo bản năng bắt đầu run rẩy, cắn chặt răng  “Bởi vì anh không nhận tôi là em gái của anh.”

Tay của Lương Triều Túc sờ dọc theo sau gáy, sờ đến mặt cô  “Còn muốn che giấu? Gần đây em làm cái gì?”

Con ngươi của Liên Thành co lại.

Mấy ngày gần đây cô chỉ làm duy nhất một việc, đó là phát hiện bản thân hình như có thai, lên mạng mua que thử, sau khi xác nhận thì tiêu hủy bằng chứng.

Chẳng lẽ...

Hắn phát hiện rồi sao?

Liên Thành lại cảm giác có gì đó không đúng.

Cô vừa mới kiểm tra phòng tắm lại một lần, hiện trường đã xử lý rất sạch sẽ.

Hơn nữa, cô đã xóa nhật ký mua sắm trên điện thoại, hàng là được chuyển phát nhanh đến công ty, thùng carton cũng bị xé thành từng mảnh để vứt đi...

Toàn bộ quá trình không có sai sót chỗ nào, Liên Thành bình tĩnh lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc