Ta nói các ngươi biết, rất nhiều người sau khi mắc bệnh, một nửa khỏi một nửa không khỏi, đa phần là sẽ nằm triền miên trên giường bệnh, không thể dừng uống thuốc, ngắn thì ba năm tháng, lâu thì một hai năm sẽ chết dần chết mòn.
Những người này phần lớn là vì suy nghĩ nhiều, tục nói uất ức mà chết. Còn về Lưu thẩm tử, ngươi muốn thoát khỏi căn bệnh này của mình thì phải nghĩ thoáng lên. Nếu không thì cho dù uống hết đơn thuốc ta kê thì cũng không chắc có thể khỏi bệnh." Hoàng Tử Tô khuyên bảo Lưu Vương thị, nhắc nhở hai mẹ con Lưu Ngọc.
Cổ nhân mắc bệnh rồi chết, thứ nhất là thiếu y ít dược, hoàn cảnh sống khó khăn, hai là bản thân không nghĩ thông, hay suy nghĩ linh tinh, uất ức mà chết.
Hoàng Tử Tô cũng không muốn người bệnh mà nàng chính tay điều trị lại không khỏi bệnh bởi vì nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Mà nếu nàng đã xuyên đến đây, còn xuyên vào tôn nữ của y dược thế gia, ăn khớp với thân phận bác sĩ hiện đại, cứu người chữa bệnh là ký ức khắc sâu trong linh hồn nàng.
Đến đâu hay đến đó, tất nhiên nàng phải lan truyền từ từ danh tiếng danh y khắp nơi, tiếp tục sự nghiệp đại phu hành y tế thế vẻ vang của mình.
"Mẹ, trong đầu người rốt cuộc đang giấu chuyện gì, có chuyện gì nghĩ không thông được." Lưu Ngọc vừa nghe Hoàng Tử Tô nói nghiêm trọng như vậy thì tức khắc sốt ruột, nàng ấy khóc nức nở hỏi mẹ mình.
"Chỉ là ta nghĩ thân thể này không khỏe, không làm được việc nặng, còn liên lụy tới chuyện hôn nhân chưa bàn của con và ca của con. Ta nghĩ không bằng mình chết quách đi." Lưu Vương thị cũng vừa khóc vừa nói.
"Lưu thẩm tử, mọi sự tồn tại của mỗi người đều có ý nghĩa, còn sống là còn hy vọng, chết không giải quyết được chuyện gì.
Chỉ cần ngươi nghe lời dặn của đại phu ta đây, yên tâm uống thuốc, vứt hết mấy thứ linh tinh lộn xộn kia đi, một lòng nghĩ phải điều dưỡng cơ thể.
Không đến một tháng, ngươi có thể cảm nhận được thân thể của bản thân đang chuyển biến tốt đẹp.
Sau ba tháng, ngươi có thể xuống ruộng làm việc, làm mấy việc không nặng không nhẹ.
Sau nửa năm, ngươi có thể gánh vác việc nặng cũng không sao cả." Hoàng Tử Tô nói, giúp Lưu Vương thị thả lỏng tinh thần.
"Cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho nữ nhi của mình, bọn họ chưa lớn lắm, còn cần ngươi lo liệu." Hoàng Trương thị ở bên cũng khuyên bảo Lưu Vương thị.
Bà cũng từng gặp rất nhiều người vốn không có bệnh, nhưng vì lo lắng vớ vẩn mà buồn bực chết đi.
"Lưu Ngọc, về nhà bảo phụ thân và ngoại tổ mẫu của cháu khuyên bảo mẹ cháu nhiều hơn. Hoàng đại phu gia y thuật cao mình, nghe lời bọn họ không chừng có thể chữa khỏi bệnh căn lâu năm của mẹ ngươi." Trang Lưu thị vô cùng tin tưởng y thuật của Hoàng gia.
Bởi vì mấy ngày trước, Hoàng lão đại phu vừa ra tay, không chỉ chữa khỏi bệnh đau bụng gần đây của Đại tôn tử mà còn giải quyết cả tật xấu không thích ăn lại bỏ cơm của hắn ta chỉ với ba loại thuốc, rất hiệu nghiệm.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, các ngươi cũng biết điểm khác giữa nhũ ung* và nhũ nham." Sau khi mấy người Lưu Vương thị rời đi, lúc này Hoàng Tử Tô mới bắt đầu thảo luận với Hoàng Tử Uyển, Hoàng Xích Thược.
*Nhũ ung: một loại viêm tuyến vú gây mủ cấp tính
"Nhũ ung là vú sưng nóng đau, xuất hiện do ứ đọng sữa cho nên gây mủ cấp tính, bệnh lây qua đường sinh dục. Bệnh phát sinh nhiều ở sản phụ thời kỳ cho con bú, thường gặp ở những sản phụ sinh con đầu lòng, tục xưng viêm tuyến vú.
Nếu mọc vào thời kỳ cho con bú thì gọi là ngoại xúy nhũ ung, nếu mọc vào thời kỳ mang thai gọi là nội xúy nhũ ung, nếu mọc vào thời kỳ không phải cho con bú cũng không phải đang mang thai thì gọi là nhũ ung không cho con bú.