"Đúng rồi, đúng là khám ngực. Hoàng đại phu lợi hại thật, vừa sờ mạch tượng đã biết bệnh tình của ta, còn nói chính xác chứng bệnh của ta." Lưu Vương thị thấy Hoàng Tử Tô bắt mạch cho mình rồi nói ra bệnh trạng của bản thân. Hai mắt nàng ấy sáng ngời nhìn Hoàng Tử Tô nói.
"Hoàng đại phu, từ khi ta khó sinh đến giờ thì khí huyết song xuy, gieo xuống bệnh căn, chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng. Không lâu sau, ta phát hiện ngực mình có chỗ nhô lên cứng như đá, mặt ngoài hơi gồ ghề.
Hơn nữa còn thỉnh thoảng đau đớn không nói, đến giờ thì càng ngày càng khó chịu." Lưu Vương thị hơi ngại ngùng nói.
"Lưu thẩm tử, ngươi cởi y phục để ta nhìn thử ngực ngươi."
"Cái này." Lưu Vương thị nhìn Hoàng gia Tam cô nương, bản thân lộ ngực lộ lưng cho người ta xem ngực, tức khắc nàng ấy do dự ngượng ngùng nói.
"Lưu gia, muốn chữa khỏi bệnh thì ngươi phải nghe lời tôn nữ nhà ta. Hơn nữa, tôn nữ nhà ta không ngại thì ngươi băn khoăn gì." Hoàng Trương thị thấy Lưu Vương thị chần chừ không muốn cởi y phục thì lên tiếng nói.
Trong mắt người hành y, chẳng phân nam nữ, chỉ có người bệnh.
"Đúng đấy! Tất cả mọi người đều là nữ tử." Trang Lưu thị bên cạnh cũng hùa theo.
"Lưu thẩm tử khí huyết song xuy, tích tụ trong lòng gây nhũ nham, bệnh này nói chữa cũng dễ chữa, nói không chữa cũng không dễ chữa. Mấu chốt nằm ở người bệnh." Hoàng Tử Tô thấy Lưu Vương thị cởi y phục, một bầu ngực trắng bóng to hiện ra trước mắt nàng, Hoàng Tử Tô không xấu hổ, hồi hộp hay gì đó. Ngược lại, nàng rất bình tĩnh, thản nhiên sờ phần thịt ngực, ngón tay cảm giác sờ thấy một khối u tròn tròn, khi ấn xuống thì nó tách ra.
"Có thể tiết sữa nữa không? Vú có thấy đau tức hay đau đớn gì không, còn cáu kỉnh hay giận, mất ngủ mơ nhiều thì sao?" Hoàng Tử Tô hỏi tiếp.
"Ngẫu nhiên sẽ có sữa, mấy bệnh trạng còn lại đều có." Lưu Vương thị bị người lạ sờ ngực, nàng ấy hơi mất tự nhiên trả lời.
"Ta đã biết, bệnh Lưu thẩm tử mắc phải là nhũ nham." Sau khi nghe những điều cần thiết, Hoàng Tử Tô nhanh chóng kết luận.
"Hoàng đại phu, bệnh này dễ chữa không? Ngươi nói chữa thế nào, chúng ta chắc chắn sẽ nghe lời ngươi dặn dò mà làm theo." Sau khi Lưu Ngọc thấy Hoàng đại phu khám ra bệnh gì cho mẹ của mình thì vội hỏi.
"Bệnh này là do Lưu thẩm tử suy nghĩ nhiều, lòng dạ uất nghẹn gây nên. Hiện tại chữa được hay không phải xem Lưu thẩm tử đừng nghĩ nhiều như thế, khi trị liệu thì hiệu quả có thể tăng lên rất nhiều." Hoàng Tử Tô vừa kê đơn thuốc cho Lưu Vương thị vừa không ngẩng đầu trả lời.
Ba lạng sài hồ, bốn lạng đương quy, năm lạng bạch thược, năm lạng phục linh, năm lạng bạch truật, ba lạng qua lâu, một lạng rưỡi bối mẫu, ba lạng bán hạ.
Rất nhanh, Hoàng Tử Tô đã kê xong phương thuốc hành khí hoạt huyết, nhuyễn kiên tán kết, điều trị theo hướng dưỡng sinh là chủ yếu, cộng thêm điều dưỡng bồi bổ khí huyết cho bản thân Lưu Vương thị.
*Hành khí hoạt huyết: lưu thông khí huyết
*Nhuyễn kiên tán kết: làm mềm chỗ rắn, làm tan chỗ cứng
"Mẹ, trước đây con từng nói mẹ suy nghĩ nhiều, sau này đừng hay nghĩ linh tinh nữa, điều dưỡng bản thân cho tốt thì hơn." Lưu Ngọc nghe Hoàng gia Tam cô nương nói mẹ nàng ấy bệnh là do nghĩ nhiều lắm tâm tư nên vội khuyên mẹ nàng ấy.
"Lưu thẩm tử, ngươi có muốn sống lâu không?" Hoàng Tử Tô trịnh trọng đưa đơn thuốc vừa kê xong cho Lưu Vương thị rồi hỏi.
"Hoàng đại phu, bệnh này của mẹ ta sẽ ảnh hưởng tuổi thọ ư?" Lưu Ngọc vừa nghe Hoàng Tử Tô nói thì biến sắc hỏi.
"Trước kia các ngươi tìm đại phu nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh cho Lưu thẩm tử đúng không! Uống thuốc không thấy hiệu quả, cũng không kiên trì uống thuốc đúng không!