Hôm nay nàng ấy cũng thấy sắc mặt bà bà của mình không tốt, muốn bàn chuyện gì đó lớn với công công, lại thấy Tô Tô nháy mắt với Đại thúc, sau đó lập tức nhìn thấy hai người bọn họ một trước một sau ra ngoài.
Hoàng Lý thị biết ngay chuyện mà bà bà và công công muốn bàn bạc chỉ e là có liên quan đến Đại thúc, vốn dĩ nàng ấy muốn đi theo Tô Tô và Đại thúc nghe lén xem bọn họ nói thầm cái gì, nhưng bây giờ mọi việc đều bị nha đầu Bạch Thược này phá hủy.
Nàng ấy lập tức nghĩ đến nha đầu Bạch Thược kia là nữ nhi của Đại thúc, biết rõ Bạch Thược lém lỉnh, lại thông minh hoạt bát, cũng không biết có phải nha đầu này cố ý quấn quýt lấy mình không.
Hoàng Lý thị lập tức có chút nghi ngờ quan sát nha đầu Bạch Thược kia.
"Bá nương, chúng ta chạy nạn đã mấy tháng rồi, cháu lại còn nhỏ tuổi, dạy cách bào chế liên kiều như thế nào chưa được mấy lần, ta không nhớ được chẳng phải là rất bình thường sao?" Bạch Thược có chút vô tội nhìn về phía bá nương của nàng ấy nói.
Nàng ấy biết rõ, bá nương nhà mình nghi ngờ liệu có phải mình ngăn cản, không cho bá nương ra ngoài nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tô Tô tỷ và cha nàng ấy, vì vậy Bạch Thược vô cùng ngây thơ nhìn thẳng vào bá nương nhà mình.
Bộ dạng kia muốn có bao nhiêu vô tội thì có đến bấy nhiêu, tránh cho bá nương không tin, sau này lại làm khó dễ mình.
"Liên kiều là quả khô của cây liên kiều thuộc họ cây mộc. Vào mùa thu, lúc quả vừa mới chín và còn xanh thì người ta thu hoạch, loại bỏ tạp chất và phơi khô, gọi là "thanh kiều", thu hoạch lúc quả chín mọng, phơi khô, loại bỏ tạp chất, gọi là "lão kiều".
Vì vậy, quy trình bào chế liên kiều chính là lấy dược liệu thô, loại bỏ tạp chất và cuống quả, rửa sạch bằng nước rồi phơi khô, chỉ cần loại bỏ ruột và tro bụi là được.
Ngoài ra còn có hai cách bào chế khác, trộn với chu sa, gọi là chu liên kiều.
Lấy liên kiều sạch, dùng nước sạch phun ẩm, cho vào thùng gỗ khuấy đều, rắc đều bột chu sa rồi trộn sơ, lấy ra phơi khô. Cứ mỗi hai trăm cân liên kiều sẽ dùng hai cân bột chu sa.
Một loại cuối cùng là liên kiều than.
Cho liên kiều đã làm sạch vào nồi, xào trên lửa lớn cho đến khi cháy đến bảy tám phần rồi lấy ra để nguội.
Có nhớ kỹ ba cách bào chế liên kiều chưa, vậy công dụng của liên kiều là gì?" Hoàng Lý thị kiên nhẫn giảng giải cho Bạch Thược, câu cuối cùng ngược lại còn kiểm tra Bạch Thược công hiệu của liên kiều.
"Cái này Đại tỷ đã dạy cháu rồi, cháu biết.
Liên kiều có vị đắng, chát, không độc. Nó đi vào tim, gan, túi mật là một thánh dược dân gian chữa đau nhức.
Có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tán ứ và giảm sưng tấy. Trị nhiệt, ban đỏ, phát ban, vết loét sưng độc, hạch, chứng khó đi tiểu." Bạch Thược thấy Đại bá nương kiểm tra mình, nàng ấy cũng không rụt rè, gật gù nói từng công dụng của liên kiều.
"Tiểu Bạch Thược giỏi lắm, xem ra những ngày qua rất cố gắng học tập, để Đại bá kiểm tra cháu." Hoàng Cầm ở bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Bạch Thược và nương tử nhà mình, hắn ta hào hứng, cũng muốn kiểm tra Bạch Thược.
"Thánh dược trị nôn mửa là vị thuốc nào?" Hoàng Cầm hỏi.
"Gừng." Bạch Thược nói không chút do dự.
"Thánh dược trừ gió trị ẩm là vị thuốc nào?"
"Thương nhĩ tử."
"Thánh dược lưu thông máu."
"Đó là đại tỷ (tử uyển)."
"Hai vị thánh dược để an thai là hai vị thuốc nào?"
"Là Đại bá (hoàng cầm) và Tam ca (bạch truật)."
"Thánh dược bổ gan là gì?"
"Chính là cháu (bạch thược). Cả nhà chúng ta đều là tên dược liệu. Tại sao gia gia lại dùng tên dược liệu cho chúng ta vậy?" Bạch Thược cũng tò mò hỏi Đại bá mình.