Bên trái là con suối nhỏ uốn lượn đổ ra sông lớn, bên phải là những mảng cây cao lớn, phía trước là khu ruộng cạn của thôn.
Hơn nữa, mảnh đất này tương đối cao, đứng trên đó có thể nhìn được bao quát nhà của thôn dân khác.
"Mảnh đất này rất gần núi sau, chúng ta không cần phải đi qua trước nhà các thôn dân để đến núi sau, lên xuống núi nhanh hơn, cũng thuận tiện hơn.
Ở giữa nền phần lớn là đá tảng, chúng ta cũng không cần trồng trọt gì đó ở tiền viện và hậu viện, chỉ cần chăm bón dược liệu, ngược lại nhặt thêm một ít những tảng đá khác rải lên là có thể xây được con đường đá.
Khi đó dù là phơi nắng hay bào chế dược liệu đều rất thuận tiện." Hoàng Trương thị nhìn theo hướng ngón tay Tô Tô, thấy mảnh đất giữa đống đá này rất thích hợp cho bọn họ xây nhà, bào chế, phơi dược liệu. Hoàng Trương thị cũng vô cùng hài lòng gật đầu.
"Vậy thì hãy chọn mảnh đất này để xây nhà đi, đợi lát nữa sau khi gia gia cháu về cũng đưa ông ấy đến đây xem."
"Mọi người về rồi, mau uống nước đi." Hai bà cháu Hoàng Tử Tô chọn xong nền đất thì quay về nơi ở. Không lâu sau, đoàn người Hoàng Dược Tử đeo sọt trên lưng lần lượt xuống núi. Hoàng Trương thị giúp từng người dỡ sọt xuống, đưa ghế cho bọn họ nghỉ ngơi, Hoàng Tử Tô rót nước cho từng người một uống.
"Lão đầu tử, ngươi đến sương phòng một lát, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi." Vẻ mặt Hoàng Trương thị nghiêm túc, bà nói với Hoàng Dược Tử rồi đi về phía sương phòng của hai người, không nói thêm gì với Hoàng Dược Tử nữa.
"Tô Tô, nãi nãi của cháu sao vậy?" Hoàng Dược Tử thấy vẻ mặt lão bà tử nhà mình nghiêm nghị, còn bảo ông trở về phòng bàn bạc, Hoàng Dược Tử có chút khó hiểu hỏi Hoàng Tử Tô.
Không chỉ Hoàng Dược Tử bối rối, Hoàng Lý thị, Hoàng Phùng thị và Hoàng Liên cũng nhận thấy vẻ mặt nghiêm nghị của mẹ mình, chỉ thiếu viết thêm "Ta rất tức giận, có chuyện".
"Cái này... cái này cháu cũng không rõ lắm, ngài về phòng sẽ biết." Hoàng Tử Tô có ý vô tình nhìn Nhị bá của nàng, như muốn nói gì đó lại thôi.
Hoàng Dược Tử thấy tôn nữ mình nhìn về phía Nhị nhi tử, biết ngay chuyện lão bà của mình muốn bàn bạc là chuyện liên quan đến Lão Nhị.
Hoàng Tử Tô thấy Nhị bá nhìn về phía mình, nàng chớp chớp mắt với Nhị bá, khi đi ngang qua người hai tỷ muội Xích Thược và Bạch Thược, Hoàng Tử Tô thì thầm vào tai hai tỷ muội vài câu rồi đi ra ngoài.
Hoàng Liên nhận được tín hiệu của chất nữ, thấy chất nữ đi ra ngoài, hắn ta cũng sải chân đi theo chất nữ mình ra ngoài.
"Bá nương, cháu không biết bào chế liên kiều này, cháu phải làm thế nào đây?" Bạch Thược thấy bá nương của nàng ấy cũng muốn đi ra ngoài, đi theo sau lưng cha nàng ấy, nha đầu quỷ Bạch Thược vội vàng kéo Đại bá nương của mình lại hỏi.
"Mẹ, lúc con vừa xuống núi e là chân bị trẹo rồi, người có thể lấy rượu thuốc đến xoa cho con được không?" Thấy mẹ của mình cũng muốn đi ra ngoài theo sau lưng cha nàng ấy, Xích Thược vội vàng gọi.
Vừa rồi lúc Hoàng Tử Tô đi ngang qua hai tỷ muội Xích Thược, nàng đã dặn dò hai tỷ muội Xích Thược, đợi lát nữa sau khi nàng và cha bọn họ ra ngoài, nếu mẹ và Đại bá nương cũng đi theo thì sẽ cản hai người đó lại. Tuy hai tỷ muội không biết Tô Tô làm như vậy có ý gì, nhưng tỷ muội các nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
"Cháu cái nha đầu này! Ta nhớ là trước khi chạy nạn ta đã dạy cháu bào chế liên kiều rồi, sao lại quên mất chứ?" Hoàng Lý thị bị Bạch Thược chặn lại, chỉ vừa nói xong đã không còn thấy bóng dáng Tô Tô và Đại thúc đâu. Nàng ấy tức giận đến giơ chân, thấy mình không theo kịp thì đành ngồi xuống, kiên nhẫn dạy Bạch Thược.