Đập vào mắt là một đôi giày da đen và chiếc quần âu sọc xám nhạt, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Liễu Thính Lam trông rất đẹp trai, môi mỏng nở nụ cười, có một đôi mắt đào hoa rất giống Liễu Trì, bình tĩnh đứng trước Văn Ngọc Thư mà bễ nghễ nhìn xuống, làm cho người ta có cảm giác bị áp chế.
Nếu Liễu Trì là một con sói, cách ra tay cứng rắn và phong cách làm việc nóng tính hung hãn thì ông cha Liễu Thính Lam lại là một con cáo xảo quyệt, không ai đoán được dã tâm, khi nói chuyện lúc nói lúc cười làm người ta không rét mà run.
“Tôi nghe nói con trai tôi thích em?”
Văn Ngọc Thư và vệ sĩ của Liễu Thính Lam đã đánh nhau, cúc áo khoác của cậu bị đứt, trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo ghi lê đen, trên mặt cũng bị một số vết thương. Một vết bầm trên khóe môi khiến gương mặt lãnh đạm của cậu rất có mỹ cảm bị chà đạp. Hai tay cậu bị còng ra sau, quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, nghi ngờ nhìn lên Liễu Thính Lam bình tĩnh nói:
“Ông chủ, thiếu gia không thích tôi.”
Liễu Thính Lam nhướng mày, "Ồ?" Một tiếng, hắn ném vài tấm ảnh xuống, mấy tấm ảnh nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Văn Ngọc Thư nhìn xuống, thấy trong ảnh là cậu và Liễu Thính Lam đang ở ngoài quán uống chung ly trà sữa, nhủ thầm một câu biến thái, mặt ngoài không thay đổi ngẩng đầu, “Thiếu gia không muốn lãng phí thức ăn.”
"Thật sao?" Liễu Thính Lam vừa nghe xong liền bật cười. Hắn bước đến bàn làm việc, xoay laptop màu bạc đặt bên trên hướng về phía Văn Ngọc Thư, đầu ngón tay thon dài gõ vào camera giám sát trên laptop, đầy hứng thú: “Thế em giải thích sao về cái này?”
Khoảnh khắc video giám sát được bật, hàng loạt tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén và tiếng thở hổn hển hưởng thụ lần lượt vang lên. Văn Ngọc Thư quỳ gối trên sàn nhà, trơ mắt nhìn chính mình bất tỉnh bị dươиɠ ѵậŧ làm nhục, bị thiếu gia đ*t đến chảy nước mắt mà không biết, vừa khóc vừa thở hổn hển nói cảm ơn trong video, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Liễu Thính Lam chậm rãi hỏi: “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Văn Ngọc Thư đầu óc rối như tơ vò, dời mắt khỏi màn hình, dường như còn chưa kịp bình tĩnh lại. Giọng nói lạnh lùng cũng trở nên khàn khàn: “Ôn chủ, tôi... Tôi không biết chuyện này.”
“Ồ? Em không biết sao?”
Liễu Thính Lam nhẹ nhàng nói, mang theo chút ngạc nhiên: “Vậy A Trì ép buộc em sao? Nhưng mà trong video, em rõ ràng mở to mắt nói cám ơn người đã xâm phạm em...”
“Lại còn quấn lấy eo nó.”
Văn Ngọc Thư nhìn Liễu Thính Lam đang dựa vào bàn, như thể nhìn thấy con cáo già đang không ngừng vẫy cái đuôi lớn của mình. Ánh mắt cậu lúng túng, mím chặt môi như không biết phải trả lời ông chủ thế nào
Cậu được Liễu Thính Lam đưa về từ cô nhi viện để huấn luyện, trung thành với nhà họ Liễu, thậm chí còn có thể hy sinh mạng sống cho Liễu Trì và Liễu Thính Lam, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nực cười như vậy lại xảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết và thở hổn hển bên tai rõ ràng là giọng nói của cậu, nhưng cũng lại rất xa lạ, câu hỏi của Liễu Thính Lam khiến vệ sĩ không biết gì về cuộc hoan ái này lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ và luống cuống.
Ngày thường cậu không thích nói chuyện, tính tình lạnh lùng, bây giờ nói đến thời khắc mấu chốt mới thấy tác hại, không có lấy một lời giải thích thuyết phục:
“Chủ tịch, tôi không phải gay.”
Sự hứng thú hiện lên trong mắt Liễu Thính Lam, cười nhẹ: "21 năm trước, A Trì cũng không phải. Còn nữa..." Hắn nhẹ nhàng điểm vào Văn Ngọc Thư khóe mắt ửng đỏ đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ trên màn hình laptop, mỉm cười: “Biểu cảm của em cũng không làm tôi cảm thấy em không thích đàn ông.”
Người đàn ông bình tĩnh đứng dậy đi tới trước mặt cậu, một bàn tay mát lạnh nâng cằm, đôi mắt đào hoa luôn mang ý cười nhìn chằm chằm vệ sĩ trung thành với chủ nhân mà lại bị nhớ thương cái mông, rất nhẹ nhàng hỏi.
“Được rồi, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”