Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 11

Trước Sau

break

Cô ta vừa nhìn thấy vệ sĩ lạnh lùng không vừa mắt, chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, đùa chơi một chút thôi, ai biết tên con công tử nhà giàu lại cho cô thứ gì đó trộn với thuốc kích dục, Văn Ngọc Thư lại ngây ngô chết như vậy.

 

Sau cậu khi chết, Liễu Nhiễm Nhiễm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Phải nói kế hoạch này hầu như không có gì sai lầm, nguyên chủ rất trung thành với nhà họ Liễu, lòng trung thành này bao gồm cả ŧıểυ thư Liễu Nhiễm Nhiễm, nên sẽ không từ chối, tương tự như vậy Văn Ngọc Thư cũng không thể từ chối. Còn tên công tử nhà giàu kia ăn chơi có tiếng trong giới, nếu không Liễu Nhiễm Nhiễm cũng không thể đội nồi cho gã. Có khi bản thân gã cũng nghĩ mình vô tình đưa nhầm cho Liễu Nhiễm Nhiễmmà gây ra tai nạn.

 

Nhưng Văn Ngọc Thư có kỹ năng của hệ thống, sử dụng "sự kiện đặc biệt" biết được vệ sĩ của nữ chính đến tìm mình, khiến Vũ Oanh đột nhiên nghĩ ra, liền nói với Liễu Trì khi thấy cậu bị bắt đi.

 

Liễu Trì nhìn Văn Ngọc Thư.

 

Khuôn mặt lãnh đạm của người thanh niên đỏ ửng hiếm thấy, môi cũng ửng hồng, ngay cả hương thơm cơ thể trong trẻo lạnh lùng cũng trở nên lưu luyến, có một loại cám dỗ khó tả, hơi thở cậu nóng rực, giọng nói lạnh lùng khàn khàn tràn đầy kìm nén:

 

“Thiếu gia, tôi xảy ra chút vấn đề, cần phải tránh đi trước.”

 

Liễu Trì thu hồi ánh mắt, hiểu được một hai điểm, nói: “Ừm, đi đi.”

 

Sau khi vệ sĩ đi khuất, hắn nhìn Liễu Nhiễm Nhiễm đang chết lặng trong phòng, không hài lòng hừm một tiếng:

 

“Liễu Nhiễm Nhiễm, chị làm ầm lên cái gì vậy?”

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Trì, Liễu Nhiễm Nhiễm biết rằng mình đã thất bại, đương nhiên cô ta không thể nói rằng mình đánh thuốc Văn Ngọc Thư rồi muốn giết cậu trong lúc hỗn loạn, nhưng vẫn không cam lòng, thế là cô ta lôi lý do thoái thác chuẩn bị từ trước, đội cái nồi cho tên con ông cháu cha, nói gã đưa thuốc cho cô ta.

 

Kết quả không có gì ngạc nhiên, mặc kệ Liễu Trì có tin hay không, cô ả bị mắng cho một trận, đồng thời bắt cô ta phải ở nhà và không được ra ngoài chơi với những người đó nữa.

 

Liễu Nhiễm Nhiễm tức giận đến mức bật khóc.

 

Liễu Trì cố nén lại cơn giận, rời khỏi phòng Liễu Nhiễm Nhiễm.

 

Liễu Nhiễm Nhiễm đã ở nhà họ từ lâu, nhưng lúc đó cha của hắn đang ở độ tuổi cực thịnh, trong đầu chỉ có sự nghiệp, hắn cũng ở trong trường học, cho nên số lần gặp mặt ít đến đáng thương, cả năm có thể được tính trên một bàn tay. Trước đây hắn chỉ cho rằng Liễu Nhiễm Nhiễm kiêu ngạo, không ngờ lại nuôi dưỡng thói hư tật xấu đến thế này.

 

Dù gì đó là lỗi của chị gái trên danh nghĩa của mình, Liễu Trì quyết định đi gặp Văn Ngọc Thư.

 

 

.........…

 

Để tiện bảo vệ hắn, phòng của Văn Ngọc Thư ở ngay bên cạnh, cách âm không tốt lắm, Liễu Trì bước lên lầu ba, vừa mới đẩy cửa phòng bên kia ra một chút, thì một tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén đã vang ra.

 

 

 

 

 Động tác đẩy cửa của Liễu Trì dừng lại.

 

Cánh cửa khép hờ, để lộ một mảng trắng trong bóng tối.

 

Quần âu màu đen và tất bừa bãi trên sàn, phía trên còn có một khẩu súng.

 

Văn Ngọc Thư nới lỏng cà vạt trên người, tấm lưng luôn thẳng uốn cong lên, ngồi trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng ửng hồng, cau mày ẩn nhẫn, bàn tay thon dài như ngọc không sờ soạng cây súng yêu thích mà cầm thằng nhỏ của chính mình vuốt ve lên xuống, một chút chất lỏng trong suốt bắn lên các khớp tay xương xẩu, cậu như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hầu kết lăn lộn không chịu nổi, thỉnh thoảng tràn ra những hơi thở gấp gáp kìm nén.

 

Liễu Trì cứng ngắc đứng ở cửa, bất giác nhìn về phía tay của đối phương, nhãn lực tuyệt vời cho phép hắn nhìn thoáng qua đồ vật mà bàn tay đang nghịch, trong đầu liền vang lên tiếng ong ong.

 

Vệ sĩ lạnh lùng trắng nõn, hai chân cũng trắng như trứng gà bóc hơi hơi mở rộng ra, một vùng màu trắng như tuyết nổi bật thứ tượng trưng cho giống đực màu hồng ở giữa. dươиɠ ѵậŧ không hề nhỏ, lớn hơn kích thước trung bình, lại bóng loáng một sợi lông cũng không có. 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc