Kỷ Thụy khẽ hừ một tiếng, ánh mắt rơi vào bát canh trong tay anh: “Đây là cái gì thế?”
“Canh do đầu bếp nấu cho cô đấy, bảo rằng có thể giúp tiêu hóa nhanh.” Tạ Uyên giải thích.
Kỷ Thụy: “Chú đặt biệt đến đưa canh cho cháu?”
“Nếu không thì sao?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy đột nhiên bật cười, đôi mắt còn sưng đỏ bỗng sáng rỡ, là dáng vẻ vô tư. Tạ Uyên nhìn dáng vẻ nịnh nọt gợi đòn của cô, cũng cong khóe môi theo.
Giày vò lâu như vậy rồi, canh cũng đã nguội, Kỷ Thụy nhận lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó thở phào một hơi.
“Thế nào?” Tạ Uyên hỏi.
Kỷ Thụy: “Càng no hơn.”
Tạ Uyên bày ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”: “Tôi đã nói cách lấy độc trị độc là không thực tế mà.”
“… Vậy mà chú còn để cháu uống?” Kỷ Thụy bó tay rồi.
Tạ Uyên: “Không thử thì làm sao chắc chắn được là tôi đúng?”
Kỷ Thụy trầm mặc.
Sau ba giây, cô thành thật hỏi: “Chú nhỏ, chú luôn đáng ghét như thế, không có ai muốn đánh chú sao?”
“Chắc là mỗi một nhân viên trong công ty đều muốn.” Tạ Uyên cao quý lạnh lùng nhìn cô một cái: “Đáng tiếc, tất cả mọi người đều trông cậy vào tiền lương do tôi phát, cũng chỉ có thể âm thầm suy nghĩ trong lòng thôi.”
Kỷ Thụy giật giật khóe môi một chút, đáp lại chính là một tiếng đóng cửa thật lớn. Đường cong khóe miệng Tạ Uyên càng sâu hơn, sau khi yên tĩnh một lát, anh lại gõ cửa.
“Làm gì đấy?” Kỷ Thụy hung dữ mở cửa ra.
“Đừng quên mang bát canh ra phòng bếp đấy.” Tạ Uyên nói xong quay người rời đi.
Kỷ Thụy tức đến mức giậm chân hai lần, đóng cửa lại một lần nữa.
Người thân đáng ghét vừa mới rời đi, trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh trước đó. Có điều, sau khi chú nhỏ bảo rằng nếu hiện tượng mưa đá không xảy ra, anh sẽ đuổi cô đi, lòng Kỷ Thụy cũng chẳng còn bình tĩnh nữa. Tuy cô tin chắc rằng Chu Thành sẽ có một cơn mưa đá vào tháng tư, nhưng vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng mình lưu lạc ở đầu đường xó chợ, thậm chí thảm đến mức không ăn nổi bánh quy chiên giòn.
Sau mấy ngày liên tiếp mơ thấy cảnh tượng mình nghèo rớt mồng tơi, vào một buổi tối đầu tháng tư, cô cản Tạ Uyên đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
“Chú nhỏ, mấy ngày trước cháu bị chú doạ rồi.” Cô dẫu môi phàn nàn.
Đối diện với lời lên án xuất hiện đột ngột, Tạ Uyên thoáng yên lặng trong vài giây, hỏi: “Chỉ bị dọa vào mấy ngày trước?”
Kỷ Thụy: “…”
“Chẳng lẽ không phải là mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi do lời nói dối sắp bị vạch trần hay sao?” Hiển nhiên, Tạ Uyên biết cô đang lo lắng về điều gì, khi nói chuyện còn mang theo chút thương xót đặc biệt nữa.
Kỷ Thụy cũng đã bắt gặp được sự thương xót này trên mặt anh vào lần đầu tiên gặp nhau, khi đó anh đang hỏi han ân cần một nhân viên bị sa thải, sau đó quay đầu thu thẻ làm việc của anh ta, đuổi anh ta ra khỏi công ty.
Kỷ Thụy run lên một cái, lúc cô đang muốn mở miệng nói chuyện, nhà tư bản họ Tạ đã nở một nụ cười dịu dàng: “Nếu như cứ luôn mơ thấy ác mộng khi ngủ, vậy dứt khoát đừng ngủ nữa. Cố gắng tưởng tượng cho thật tốt nếu như tháng tư không có mưa đá cô phải làm sao để trả lại cho tôi số tiền đã chi cho cô, thuận tiện hãy nghĩ xem con phố nào thích hợp để ăn xin luôn nhé.”
Kỷ Thụy: “…”
Sau một hồi đàm phán với “bạn tốt”chú nhỏ, Kỷ Thụy càng lo âu hơn ——
Áp lực lớn quá, mua một chiếc túi xách thôi.
Chu Thành là một thành phố có mùa xuân rất dài, sau khi bước vào tháng tư, những cây hoa đào ở ven đường đều nở rộ. Trong bầu không khí ấm áp của ngày xuân, suy nghĩ của con người cũng trở nên linh hoạt hơn.
Đa phần những dự án của tập đoàn nhà họ Tạ đều sẽ được triển khai vào nửa cuối năm. Tháng tư chính là mùa ít khách, có không ít người đều nhân dịp này xin nghỉ đông để ra ngoài chơi. Tạ Uyên cũng nhàn rỗi, thỉnh thoảng anh sẽ xem điện thoại một chút, sau đó vẻ mặt sẽ xuất hiện những thay đổi vi diệu.
Qua phán đoán của thư ký Tưởng, sự thay đổi này có thể miễn cưỡng được gọi là: Vui sướng.
Lại là một buổi chiều cảnh xuân tươi đẹp, sau lần thứ năm Tạ Uyên cầm điện thoại di động lên, thư ký Tưởng xuất hiện ở trước mặt anh: “Sếp Tạ, yêu đương rồi ư?”
“Cậu xem tôi có rảnh rỗi đến vậy không?” Tạ Uyên hỏi lại.
Tưởng Cách mỉm cười: “Không có thì tốt, có không ít fan hâm mộ của anh đều mua cổ phần công ty đó, nếu như thiết lập độc thân sụp đổ, sợ rằng sẽ có bất lợi với giá cổ phiếu của công ty.”
“… Dường như tập đoàn nhà họ Tạ còn chưa đến mức xuống dốc đến mức phải cần sếp tổng dốc sức thiết lập độc thân.” Tạ Uyên như cười như không cười.
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại di động trên bàn làm việc lại sáng lên một lần nữa, trên gọng kính màu vàng của thư ký Tưởng lóe lên một vệt sáng, sau khi nhìn thấy là tin nhắn thanh toán, cũng ý thức được chuyện không hề đơn giản: “Lão Chung mua cái gì vậy, thế mà tiêu đến tận ba mươi vạn.”
“Là Kỷ Thụy.” Tạ Uyên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi: “Thẻ phụ nằm trong tay cô ấy, bây giờ quản gia đang dùng một cái thẻ khác để thanh toán chi phí gia đình.”
Tưởng Cách có hơi bất ngờ: “Anh chắc chắn cô ấy có quan hệ với ông Kỷ ư?”
“Vẫn chưa.” Tạ Uyên trả lời.
Tưởng Cách: “…”
Anh ấy suýt chút nữa đã viết lên mặt cả sáu chữ “Có phải anh điên rồi hay không”, Tạ Uyên lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì: “Dù sao, cuối cùng cũng không ngoài hai kết quả, một là cô ấy thật sự có quan hệ với ông Kỷ, vậy tôi đây chỉ cần tốn một số tiền nhỏ là đã có thể góp phần vào dự án trí tuệ nhân tạo của ông Kỷ, cũng tính là hời rồi, h ai là cô ấy vẫn luôn lừa tôi, vậy cô ấy phải trả lại hoàn toàn số tiền đã tiêu của tôi, tôi cũng chẳng lỗ gì.”
“… Anh chắc chắn rằng cuối cùng cô ấy có thể trả nổi ư?” Tưởng Cách tỏ rõ hoài nghi.
Tạ Uyên ngước mắt, dưới đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Trả không nổi, vậy thì đến làm việc cho tôi cả đời.”
Tưởng Cách trầm mặc.
Tạ Uyên cũng lười quan tâm anh ấy, tiện tay cầm lấy một bản hợp đồng, lúc đang muốn xem kỹ, trước mặt đột nhiên có một cái bóng phủ xuống. Anh dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của thư ký Tưởng.
“Sếp Tạ.” Thư ký Tưởng thật lòng thật dạ: “Tôi bằng lòng làm công cả đời cho anh, anh có thể đưa thẻ phụ cho tôi quẹt thoải mái không?”
“… Cút.”
“Chú nhỏ, được không chú nhỏ?”
Tạ Uyên: “…”
Sau ba giây trầm mặc, anh gọi điện thoại cho bộ phận an ninh.
Điện thoại sáng lên một lần nữa, có điều lần này không phải là thông tin chi phí, mà là video call của Kỷ Thụy. Từ khi cô thêm WeChat của anh, mỗi ngày sẽ gọi cho anh ít nhất năm lần, đến mức Tạ Uyên đều muốn chặn cô rất nhiều lần.
“Sếp Tạ, tôi ra ngoài trước đây.” Tưởng Cách ho nhẹ một tiếng, lại biến thành thư ký Tưởng chững chạc mê người.
Tạ Uyên đợi bóng dáng của anh ấy hoàn toàn biến mất ở cửa ra vào, mới không nhanh không chậm kết nối video. Trong nháy mắt, gương mặt của Kỷ Thụy xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Chú nhỏ, sao chú nhận điện thoại chậm thế! Cháu sắp chờ không được mà cúp máy luôn rồi đấy.” Kỷ Thụy phàn nàn.
Tạ Uyên: “Có chuyện thì nói.”
“Cũng chẳng có chuyện gì cả, bây giờ chú có bận không? Vừa rồi cháu có mua cho chú một chiếc áo khoác, muốn cầm qua cho chú thử một chút.” Kỷ Thụy lắc lư trong video.
Tạ Uyên: “Không rảnh.”
“Hứ, chú bớt gạt người lại đi, cháu trông thấy chú ở văn phòng rồi.” Kỷ Thụy lầm bầm: “Đợi đấy nhé, cháu sẽ đến trong vòng mười phút.”
Tạ Uyên trực tiếp cúp máy, suy nghĩ một chút lại thông báo cho Tưởng Cách, bảo anh ấy nếu rảnh rỗi không có chuyện gì cần làm thì hãy xuống tầng đợi. Thư ký Tưởng vốn đã mở một ván game chuẩn bị vừa làm vừa chơi, đành phải chấp nhận xuống tầng đợi cô chủ.
Bảo rằng đến trong vòng mười phút, kết quả đợi đến khi cô bước vào trong văn phòng đã là hai mươi phút sau. Tạ Uyên vừa mở một cuộc họp video call ngắn với người ta, thoáng ngẩng đầu đã thấy cô xách túi lớn túi nhỏ chạy vào.
“Chú nhỏ! Cháu mang đồ ăn ngon đến cho chú này!” Nói rồi, cô bày cà phê và bánh gato lên bàn của anh.
Tưởng Cách theo sát ở phía sau lại mở miệng: “Chỉ có phần của sếp Tạ thôi sao, tôi cực khổ xuống tầng đợi người, ngay cả một miếng bánh gato cũng không có phần sao.”
“Làm sao lại thế được hả anh Tưởng, em mua rất nhiều đấy nhé, phía quán cà phê bên kia sẽ giao đến nhanh thôi.” Kỷ Thụy cười ha hả lấy lòng.
Dáng vẻ của cô trông ngoan ngoãn, lại biết làm nũng, sự đáng yêu chồng chất, thực sự khiến người ta không thể không mềm lòng. Tưởng Cách trêu chọc cô công chúa nhỏ xong, cũng hài lòng đi ra ngoài vừa làm vừa chơi.
Tạ Uyên cầm ly cà phê nhìn một chút, hỏi: “Lại là cái cửa hàng phía đối diện đấy à?”
“Đúng vậy, giúp chị Tiêu Tiêu tăng doanh số một chút.” Chị Tiêu Tiêu chính là nhân viên quán cà phê đã cho cô bánh gato và sữa lúc cô đang lang thang và đói bụng.
Tạ Uyên cũng từng nghe cô nhắc về chuyện giữa hai người họ, giờ phút này anh chậm rãi uống cà phê: “Cô đúng là có ơn biết báo đáp nhỉ, thỉnh thoảng lại đặt cho một đống đồ, mấy người ở văn phòng sắp bị cô cho ăn đến tiểu đường luôn rồi.”
“Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, thật ra cháu còn hứa hẹn sẽ tặng cho chị ấy một căn nhà nữa, nhưng cần chính chủ đến quẹt thẻ mua nhà, chú nhỏ, bằng không chú giúp cháu…”
“Khụ khụ…”
Kỷ Thụy giật mình, vội vàng vỗ lưng giúp anh: “Chú nhỏ, chú không sao chứ, sao đang yên đang lành lại đột nhiên ho khan thế này?”
Tạ Uyên khoát khoát tay, ra hiệu cô cách xa mình một chút.
“Cô có nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đợi đến lúc thở được ra hơi rồi, trong mắt Tạ Uyên ngấn nước, kiên định từ chối: “Cho rằng tôi là người làm từ thiện sao?”
Kỷ Thụy bĩu môi: “Vậy đợi đến khi cháu tìm được ba của cháu rồi, lại bảo ba của cháu mua.”
“Tùy cô.”
Tạ Uyên mở ra một bản hợp đồng, lúc đang định đuổi cô ra ngoài, lại bị cô kéo đến trước sofa.
“Vẫn còn chưa thử quần áo đâu!” Kỷ Thụy vội vã nói trước khi anh mở miệng.
Tạ Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy quần áo mới.
Là một chiếc áo khoác giản dị, màu xám trắng, khiến gương mặt anh trở nên nổi bật hơn. Kỷ Thụy vòng quanh người anh một vòng, sau khi xác định được rằng bả vai, tay áo và cổ áo đều phù hợp, lập tức thỏa mãn gật gật đầu: “Có thể đi chơi xuân luôn được rồi.”
“Xong chưa?” Sếp Tạ rất biết cách làm người khác mất hứng.
Kỷ Thụy gật gật đầu: “Xong rồi, cởi ra đi, cuối tuần này chúng ta ra ngoài làm tiệc BBQ, chú có thể mặc nó.”
Tạ Uyên dừng lại: “Tôi đồng ý đến bữa tiệc BBQ với cô từ bao giờ thế?”
“Mùa xuân mà, người khác đều đi chơi xuân rồi, chú ở nhà thì có gì thú vị hả.” Kỷ Thụy dường như cảm thấy không cần thảo luận gì về điều này cả.
Tạ Uyên không nói gì cả một hồi lâu, cuối cùng anh cong môi nở một nụ cười giả trân: “Chuyện này bàn lại, cô về nhà trước đi, tôi phải làm việc rồi.”
“Đừng có nói dối, bây giờ chú hoàn toàn chẳng có việc gì cả.” Kỷ Thụy vây quanh trước sô pha, nhảy một cái thả người rơi vào ghế sô pha mềm mại: “Cháu không muốn về nhà, về nhà chán lắm.”
Tạ Uyên nheo mắt nhìn tư thế của cô, chỉ muốn mau chóng đuổi cô đi: “Cửa hàng xa xỉ phẩm ở phía đối diện đang giảm giá đấy, nếu cô thật sự không có chuyện gì làm, có thể đến đó dạo một chút.”
Ánh mắt của Kỷ Thụy sáng lên, nhưng lập tức lại ủ rũ: “Hôm nay không phải cuối tuần, lỡ như bị chú Lý tóm được thì phải làm sao đây?”
“Lý Diệc Sính không có rảnh rỗi đến vậy đâu.” Tạ Uyên từ trên cao nhìn xuống cô: “Tuy quy mô sản nghiệp không bằng tập đoàn nhà họ Tạ, nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào một cái cửa hàng.”
Kỷ Thụy nghĩ thấy cũng có lý, lập tức hồi lại đầy máu, chạy đi dạo phố.
Cô vừa rời đi, Tưởng Cách bước vào: “Cô chủ đâu rồi?”
“Dạo phố rồi.” Tạ Uyên cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Tưởng Cách hơi nhíu mày: “Tôi nhớ lúc mới quen cô ấy, nguyện vọng lớn nhất của cô ấy chính là ăn bò beefsteak, không ngờ chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi đã bị thế giới của tư bản dạy hư rồi.”
“Đi theo cô ấy đi.” Tạ Uyên không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì: “Cũng chỉ mua quần áo với túi xách mà thôi, có thể tốn bao nhiêu tiền được chứ.”
Tưởng Cách trầm mặc một giây, hít vào một hơi: “Chú…”
“Tôi không ngại đổi thư ký đâu.” Nhà tư bản nhe nanh ác độc với thư ký.
Thư ký Tưởng lập tức nuốt hai chữ “chú nhỏ” phía sau trở vào.
Đang là ngày làm việc, trong cửa hàng gần như chẳng có ai, Kỷ Thụy vừa mới bước vào, đập vào mắt là dòng chữ ‘Giảm giá 88% toàn bộ’, cô lập tức như cá gặp nước, vui vẻ rong chơi trong cạm bẫy chi tiêu.
Lúc Lý Diệc Sính xuất hiện ở cửa hàng, Kỷ Thụy đang xách mỹ phẩm dưỡng da vừa mới mua đi lên tầng trên.
Anh ta trông thấy bóng dáng quen thuộc, lông mày dần dần cau chặt: “Tạ Uyên có ý gì thế, thật sự không có ý định cho cô ấy đi học à?”
“Cái gì?” Trợ lý ở bên cạnh không nghe rõ.
Lý Diệc Sính giật giật khóe môi, ngẩng đầu một cái đã thấy quầy bán mỹ phẩm dưỡng da ở phía đối diện, nhớ lại những cái túi Kỷ Thụy cầm lúc nãy cũng là của thương hiệu này, anh ta đi thẳng sang đó.
“Sếp Lý.” Chị gái đứng ở quầy trông thấy anh ta đến, vội vàng chào hỏi.
Lý Diệc Sính khoát khoát tay ra hiệu không cần khách sáo: “Cô gái lúc nãy, cái người mặc áo khoác màu trắng ấy, cô ấy trả tiền chưa?”
“… Tất nhiên rồi.” Chị gái đứng ở quầy không biết vì sao anh ta lại hỏi vậy, thoáng thấy dở khóc dở cười: “Tôi là người nhận quẹt thẻ đấy ạ.”
Tạ Uyên đến cơm còn chẳng cho cô ăn, cô lấy đâu ra tiền để mua đồ? Lý Diệc Sính nhíu nhíu mày, lại nói: “Cô xác nhận lại một chút xem.”
“Ơ…” Chị gái đứng ở quầy cảm thấy anh ta đang gây sự vô cớ, nhưng vẫn xem lại lịch sử thanh toán của Kỷ Thụy.
Lúc Lý Diệc Sính nhìn thấy phía trả tiền có tên là Tạ Uyên, thoáng chốc vô cùng kinh hãi: “Cô ấy trộm thẻ của Tạ Uyên?”
Chị gái đứng ở quầy: “?”
Lý Diệc Sính hít sâu một hơi, giống như đang tận mắt nhìn thấy quá trình sa đọa của một đứa nhóc đáng thương, anh ta đứng tại chỗ cả một hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía chị gái đứng ở quầy: “Cô, trả lại số tiền cô ấy vừa quẹt về lại thẻ cũ, tôi sẽ trả tiền thay cô ấy.”
“Cái này, cái này không tốt lắm đâu…” Chị gái đứng ở quầy chần chờ.
“Chẳng có gì không tốt cả, cũng đâu phải là lừa đảo, là trả lại tiền.” Lý Diệc Sính nhíu mày: “Cô làm nhanh lên đi.”
Quan hơn một cấp đè chết người* mà, mặc dù chị gái đứng ở quầy không bằng lòng cho lắm, nhưng vẫn trả tiền trở về. Tạ Uyên đang xem hợp đồng nhìn thấy một tin nhắn trả lại tiền đột nhiên nhảy ra giữa một đống tin nhắn thanh toán trên điện thoại di động, lông mày anh khẽ động, cũng không để ý.
* Dùng mệnh lệnh hành chính cưỡng bức người dưới phải thi hành.
Trả tiền lại xong, chị gái đứng ở quầy nhận lấy thẻ của Lý Diệc Sính, vừa quẹt vừa giải thích: “Vừa rồi cô gái kia mua một loại kem dưỡng ẩm dành cho phụ nữ trưởng thành, giá sau khi đã giảm là 7300, bây giờ tôi quẹt thẻ của anh nhé.”
“Cô đợi một chút đã.” Lý Diệc Sính ngăn lại, nhìn cô ta có chút nghi ngờ: “Tuổi gì?”
“Tuổi trưởng thành… À, tôi cũng cảm thấy cô ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, dùng cái này có hơi sớm quá rồi, nhưng cô gái kia bảo cô ấy thích thành phần chỉ có trong kem dưỡng ẩm này, cho nên….”
Tiếng máy số đột nhiên vang lên, Kỷ Thụy cầm số đi đến quầy hàng lấy gà rán với Coca Cola, cô ngồi xuống ghế chậm rãi ăn. Còn hai tiếng nữa cô mới về nhà ăn cơm, nhưng vừa rồi ngửi thấy mùi thơm của gà rán, cô thật sự nhịn không được.
Đùi gà mới rán vàng óng xốp giòn, cắn một cái là dầu với nước sốt cùng tan ra trong miệng, Kỷ Thụy nhắm mắt lại vui vẻ ngâm nga một tiếng, lại tranh thủ thời gian nhắn một tin cho Tạ Uyên hỏi anh có muốn ăn hay không.
Tạ Uyên chưa trả lời tin nhắn, cô cũng chẳng hề để ý chút nào, ăn đùi gà xong cô lại cầm một cái cánh gà nướng.
Đồ trên bàn nhanh chóng vơi đi một nửa, lúc cô đang định cầm điện thoại xem thử Tạ Uyên đã trả lời hay chưa, đột nhiên có một người ngồi xuống ở phía đối diện.
Kỷ Thụy vô thức ngước mắt, bất ngờ rơi vào trong một đôi mắt cười mang vẻ không đứng đắn.
Sau vài giây trầm mặc, cô yên lặng nuốt nước miếng: “Lý, chú Lý.”
“Gà rán ăn ngon không?” Thái độ của Lý Diệc Sính có thể gọi là dịu dàng.
Kỷ Thụy ngoan ngoãn đẩy cái khay về phía anh ta: “Vừa rán đấy, chú nếm thử xem.”
Lý Diệc Sính cũng không hề khách sáo với cô, cầm lấy cánh gà rán, chỉ hai ba miếng đã ăn hết: “Đúng là không tồi.”
“… Cửa hàng của chú Lý, chắc chắn thực phẩm sẽ được tuyển chọn tốt hơn rồi, thứ nào cũng ngon cả.” Kỷ Thụy vừa nịnh hót, vừa đau lòng nhìn cái xương cánh gà.
Cô chỉ mua có một cái cánh gà rán mà thôi!
Đáng tiếc Lý Diệc Sính làm như nhìn không hiểu ánh mắt đau lòng của cô, chẳng những ăn luôn cánh gà rán duy nhất của cô, còn ăn hết số thức ăn còn lại nữa, thậm chí nửa cốc Coca Cola còn lại của cô cũng không hề được buông tha. Anh ta mở cốc ra uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi nấc một cái.
“Ăn chưa no.” Anh ta nói.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, điềm nhiên hỏi: “Chú Lý còn muốn ăn cái gì nữa, cháu đi mua cho chú.”
“Chính là mấy thứ lúc nãy, gọi thêm một phần đi.” Lý Diệc Sính nhàn hạ ngồi xuống, tay chân thon dài rất bó buộc trên loại ghế của kiểu quán ăn như thế này.
Kỷ Thụy ngọt ngào đồng ý, xách túi mua sắm đi đến quầy hàng.
Sau mười giây, cánh cửa của quán ăn nhanh mở ra rồi đóng lại, người vốn nên đến quầy hàng chọn món ăn đã hóa thành một cái điểm nhỏ ở ngoài cửa.
Lý Diệc Sính cười mỉa một tiếng, chân dài bước một bước vượt qua cái ghế.
Kỷ Thụy xách đồ, vô cùng vất vả chạy đến cửa thang máy, kết quả đợi cả một lúc lâu vẫn không hề đợi được, đành phải đổi đường khác tiếp tục chạy. Kết quả vừa chạy được mấy bước, đã bị Lý Diệc Sính chặn lại ở góc tường.
“Chạy à, sao không chạy tiếp đi?” Lý Diệc Sính thâm trầm hỏi.
Kỷ Thụy tỏ ra hoảng sợ lui về phía sau, mãi cho đến khi đã dán vào tường chẳng còn đường lui nữa, mới yếu ớt nhắc nhở: “Đánh, đánh trẻ con là phạm pháp đấy…”
“Cô mà là trẻ con cái gì chứ!” Lý Diệc Sính nhịn không được mà chửi bậy: “Đã hai mươi mốt rồi, còn giả làm trẻ vị thành niên với tôi làm gì, thật sự cho rằng ông đây rất dễ lừa ư?”
“Hai, hai, hai mươi mốt chẳng phải cũng là trẻ con hay sao?” Kỷ Thụy trợn tròn mắt: “Cháu vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học đâu đấy!”
Ánh mắt của Lý Diệc Sính trầm xuống: “Quả nhiên cô đã hai mươi mốt tuổi rồi.”
Kỷ Thụy: “…” Toi rồi, bị lừa rồi.
Lý Diệc Sính nheo mắt lại, từng bước một tới gần: “Kỷ Thụy, Tạ Uyên… Hai người hợp tác chơi đùa tôi, có phải cảm thấy chơi rất vui không?”
“Dĩ nhiên không phải.” Kỷ Thụy dẫu môi, ánh mắt trông có vẻ sắp khóc: “Chú Lý, chú đối xử với cháu tốt như vậy, đang yên đang lành sao cháu phải chơi chú chứ. Nếu, nếu không phải chú cứ muốn cháu với chú nhỏ uống rượu, bọn cháu cũng sẽ không lừa chú…”
Lý Diệc Sính giận đến bật cười: “Thì ra vẫn là lỗi của tôi? Nếu không phải cô trộm cây phát tài của tôi, hại tôi khai trương muộn một tháng, liệu tôi có yêu cầu mấy người xin lỗi không?”
“Cháu không có trộm!” Kỷ Thụy cất cao giọng, ánh mắt lại yếu dần khi đối diện với anh ta: “Cháu không có trộm, cháu chỉ… mang đi một tiếng thôi, hơn, hơn nữa chú khai trương muộn cũng bởi vì chú mê tín dị đoan, tin người đại sư nhảm nhí kia mà…”
“Im miệng đi!” Lý Diệc Sính không vui, quát lớn: “Không được vô lễ với đại sư.”
“Cái gì vô lễ với không vô lễ, vốn chính là vậy mà.” Kỷ Thụy trợn tròn mắt: “Sau này lớn tuổi rồi chú cũng đâu có mê tín lắm đâu, sao lúc còn trẻ lại cố chấp như vậy cơ chứ! Mua cây phát tài tốn không ít tiền đâu nhỉ, chú đưa tiền cho cháu, tốt xấu gì cháu cũng còn có thể chu cấp cho chú dưỡng lão, chú lại cho đại sư, đại sư chỉ muốn lừa thêm nhiều tiền của chú mà thôi!”
“Cô còn lý luận đúng không.” Lý Diệc Sính vô cùng tức giận, đưa tay véo vào một bên mặt của cô.
“Đau đau đau…” Kỷ Thụy kêu oai oái nắm lấy cổ tay anh ta, muốn kéo ra nhưng lại không dám dùng sức.
Lý Diệc Sính cười nhạt: “Bây giờ biết đau rồi sao? Muộn rồi!”
Ý ngoài lời nói là sẽ không buông tha cho cô, Kỷ Thụy lập tức còn tức giận hơn cả anh ta: “Chú bắt nạt người nhà chỉ vì một kẻ lừa đảo, chú, chú, chú sẽ gặp báo ứng!”
“Hay đấy, tôi trái lại muốn xem thử xem tôi có thể bị báo ứng gì.” Lý Diệc Sính nhíu mày, dáng vẻ xấu xa đến tận xương tủy.
Suy nghĩ của Kỷ Thụy thay đổi thật nhanh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lúc này bèn lầm bầm hù dọa anh ta: “Chú, chú, chắc chắn chú sẽ gặp đại nạn trong vòng mười ngày! Nể tình chú cháu chúng ta, cháu sẽ chỉ điểm cho chú một câu, mấy ngày nay hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng đến mấy nơi như địa điểm giải trí kia. Nếu không, chắc chắn sẽ có thảm họa đẫm… a a a a!”
Chữ ‘máu’ còn chưa nói ra ngoài miệng, Lý Diệc Sính đột nhiên véo mạnh vào má của cô hơn, Kỷ Thụy đau đến mức đổi tông giọng ngay lập tức.
“Nói đi, sao không nói nữa?” Lý Diệc Sính cười gằn.
Nước mắt lưng tròng của Kỷ Thụy đều sắp trào ra ngoài luôn rồi, cô nghẹn ngào một tiếng rồi đột nhiên nhìn về phía sau lưng anh ta: “Chú nhỏ, cứu cháu!”
Lý Diệc Sính vô thức quay đầu, Kỷ Thụy nhanh chóng thoát khỏi bàn tay tội ác tày trời của anh ta, nhanh nhẹn chui khỏi tay anh ta, chạy thoát. Lý Diệc Sính ý thức được mình lại bị nhóc đểu này lừa, lúc này lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đuổi theo.
Kỷ Thụy cũng chẳng quan tâm đến gương mặt bị véo đau của mình, chạy tán loạn khắp nơi như một con ruồi không có đầu. Lúc chạy đến lối an toàn ở gần đó, một cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở hờ ra một khe nhỏ, một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cổ tay cô, cưỡng ép kéo người vào bên trong.
Đóng cửa, khóa trái, thành thạo làm liền một mạch.
Kỷ Thụy mờ mịt ngẩng đầu, sau khi cô trông thấy rõ người kéo mình là ai, khóc òa lên một tiếng, nhào tới: “Chú nhỏ, chú hại chết cháu rồi, hu hu hu…”
“Còn khóc nữa sẽ đưa người đến đây.” Tạ Uyên hơi nhíu mày.
Kỷ Thụy im bặt đi, lập tức áp vào cửa lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Hiệu quả cách âm của cửa phòng không tốt, có thể nghe rõ được tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, khiến lòng Kỷ Thụy đầy căng thẳng. Một giây sau, nghe thấy tiếng cửa của lối thoát hiểm bị đẩy mạnh, rồi tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Thế này là… xuống tầng?
Kỷ Thụy yên lặng nuốt nước miếng, vội nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Cô không sợ anh ta sẽ đánh úp bất ngờ à?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy: “…”
“Nếu như anh ta quay trở lại, tôi không có chạy nổi đâu.” Tạ Uyên nói tiếp.
Kỷ Thụy hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ sẽ rời đi.
Cô nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện nơi này chính là một phòng vệ sinh, có điều bên trong lại chất đầy những món đồ linh tinh, gần như chẳng còn nơi nào để đặt chân, cũng chỉ có một vùng nhỏ nơi hai người họ đang đứng có thể xem như sạch sẽ.
“Trước đây là nhà vệ sinh, đại sư tính ra được dùng quá nhiều nước ở nơi này dễ khiến tài vận xói mòn, cho nên Lý Diệc Sính mới đổi thành phòng chứa đồ linh tinh.” Tạ Uyên nhìn ra được sự khó hiểu trong lòng cô, không nhanh không chậm giải thích.
Kỷ Thụy cạn lời: “Lại là tên đại sư chó má kia, một năm ông ta lừa được bao nhiêu tiền nhỉ?”
Tạ Uyên không nói gì, chỉ đột nhiên duỗi ngón tay ra chọc vào má phải của cô một cái, Kỷ Thụy lập tức đau đến mức ôi chao một tiếng, dẩu môi ôm má: “Đau!”
“Đỏ rồi.” Tạ Uyên nói.
Kỷ Thụy nhón chân nhìn vào chiếc gương ở phía đối diện một cái, quả nhiên trông thấy má phải của mình đỏ hơn má trái không ít. Kẻ đầu sỏ không ở đây, cô chỉ có thể lên án Tạ Uyên: “Đều tại chú đó, nếu không phải chú nói chú Lý sẽ không tới cửa hàng, cháu cũng sẽ không bị chú ấy bắt, má cũng bị véo sưng luôn rồi.”
“Tôi chỉ nói Lý Diệc Sính không thể nào cứ nhìn chằm chằm vào một cửa hàng suốt cả ngày, cũng không hề nói anh ta tuyệt đối sẽ không đến.” Tạ Uyên cũng không nhận tội danh này.
Kỷ Thụy khịt mũi một cái, đang muốn phản bác nữa, đột nhiên lại chú ý thấy cổ áo sơ mi của anh hơi nhăn, cô vô thức đưa tay muốn vuốt lại, nhưng trong nháy mắt khi đầu ngón tay chạm đến quần áo, sờ được sự ẩm ướt của mồ hôi.
Cô hơi ngẩn ra, đến hô hấp cũng chậm đi mấy phần: “Chú nhỏ, là chú cố ý chạy đến để cứu cháu ư?”
Vẻ mặt Tạ Uyên bình tĩnh, lui về sau một bước: “Nghĩ nhiều rồi.”
“Chú chắc chắn đã chạy đến để cứu cháu, nếu không vì sao lại đổ mồ hôi!” Kỷ Thụy dường như đã nắm được thóp của anh, lập tức trở nên hưng phấn.
Tạ Uyên mở cửa đi ra ngoài: “Thời tiết nóng như vậy, cô mặc trang phục công sở cũng sẽ đổ mồ hôi thôi.”
“Làm sao có thể, cũng đâu phải mùa hè.” Kỷ Thụy cười tươi như một đóa hoa: “Chú nhỏ chú đừng đi mà, lỡ như chú Lý quay trở lại thì phải làm sao, chú chắc chắn mình có thể chạy nhanh hơn chú ấy sao?”
“Còn nói nhảm nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta đấy.” Tạ Uyên cảnh cáo.
Cô còn lâu mới tin.
Chú Lý, chú Vương, chú Chu cái gì chứ, từ sau khi cô phát hiện chú nhỏ chạy đến để cứu mình, cô đã quên hết tất cả rồi. Kỷ Thụy cười hì hì đi theo sau anh, tâm trạng tốt đến mức sắp bay luôn rồi.
Tuy Tạ Uyên đã quen với tính cách vô cùng cởi mở của cô. Nhưng giờ phút này, khi trông thấy dáng vẻ tự do của cô, anh vẫn cảm thấy kỳ quái. Anh không thể hiểu nổi chuyện mình đến cứu cô có gì đáng để cô vui đến vậy.
Đã đến giờ tan làm, hai người ra khỏi cửa hàng đi thẳng về nhà.
Bữa cơm tối hôm nay được đầu bếp làm vô cùng phong phú, Kỷ Thụy bận ăn cơm và vui vẻ, luôn cảm thấy dường như mình đã quên đi chuyện gì đó. Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Tạ Uyên đã lên tầng trước một bước.
“Có phải thức ăn trong cơm hôm nay không hợp với khẩu vị của cậu chủ hay không?” Đầu bếp lo lắng: “Tôi cảm thấy cậu ấy ăn ít quá.”
“Lúc chiều cháu có mua bánh gato cho chú ấy, có lẽ không quá đói nhỉ.” Kỷ Thụy trả lời.
Đầu bếp nghe được vấn đề không phải do mình, lập tức yên tâm không ít. Kỷ Thụy đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, vội vàng ăn xong rồi cũng đi theo lên tầng.
Hôm nay trở về quá sớm, ăn cơm tối xong nhưng trời vẫn còn chưa tối, Tạ Uyên tắm rửa qua loa, tiện tay cầm quyển tiểu thuyết ngồi trước cửa sổ. Lúc Kỷ Thụy bưng chậu ngâm chân đi vào, tia nắng cuối cùng đúng lúc chiếu rọi ngay trên mặt anh.
Kỷ Thụy chậm chạp chớp chớp mắt, cảm giác nhịp tim mình cũng bắt đầu đập nhanh hơn rồi.
“Đứng ngốc ở đó làm gì?” Tạ Uyên không ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.
Kỷ Thụy có hơi ngượng ngùng cười cười, đi qua đặt cái chậu ở cạnh chân anh: “Nhìn chú đấy, chú nhỏ, chú thật đẹp trai.”
Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Lại chạy tới làm cái gì?”
“Đưa nước cho chú đấy.” Kỷ Thụy trả lời: “Hôm nay chú đi rất nhiều, chân không thoải mái nhỉ, cháu cho thêm túi ngâm chân vào trong đây rồi, chú ngâm vào sẽ thoải mái một chút.”
Tạ Uyên lật qua một trang sách: “Vừa tắm xong, không muốn ngâm.”
“Nước cũng chuẩn bị xong luôn rồi, chú ngâm một chút đi mà, cháu bưng số nước nhiều như này từ tầng hai lên tầng ba đấy, tay cũng bị siết đau rồi.” Kỷ Thụy nói xong, vươn tay ra về phía anh, trên lòng bàn tay trắng muốt nổi bật hai vết đỏ.
Tạ Uyên thoáng chốc trầm mặc, hỏi: “Tầng ba không có nước nóng ư?”
“Có, nhưng thế này trông cháu sẽ có hiếu hơn.” Kỷ Thụy cực kỳ thẳng thắn.
Lần này, Tạ Uyên càng trầm mặc lâu hơn, nhưng bất đắc dĩ đưa quyển sách trong tay cho cô.
Kỷ Thụy vội vã đón lấy, sau khi lật hai trang, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu được: “Đây là chữ của nước nào thế?”
“Tiếng Đức.”
“Tiếng Đức khó lắm đấy, chú nhỏ, vậy mà chú có thể hiểu được.” Kỷ Thụy lập tức tâng bốc.
Tạ Uyên cởi dép lê, cúi đầu xắn ống quần lên: “Trước đó phải đến nước Đức du học, cho nên đã dùng hai năm để học.”
“Vậy nên đã đi chưa?” Anh đã xắn xong ống quần bên phải, đã bắt đầu chuyển sang bên trái, Kỷ Thụy lập tức nhìn về phương xa.
Tạ Uyên: “Không có đi, công việc bận quá, làm sao còn thời gian nữa.”
“À…” Kỷ Thụy thốt ra một tiếng tiếc nuối.
Độ nóng nước vừa phải, Tạ Uyên cho chân vào trong nước, hơi nóng lập tức tràn vào trong từng lỗ chân lông, cả người anh cũng lập tức thả lỏng theo.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nước tí ta tí tách, Kỷ Thụy hắng giọng một cái, đang định nhân cơ hội tạm biệt, Tạ Uyên đột nhiên mở miệng gọi cô: “Kỷ Thụy.”
“Dạ?” Kỷ Thụy lập tức đứng thẳng.
“Tôi ngâm chân chứ không phải khỏa thân.” Giọng nói của Tạ Uyên âm u tĩnh mịch: “Ánh mắt của cô trốn tránh cái gì.”
“Đây không phải…” Kỷ Thụy len lén liếc cái chậu ngâm chân một chút, mặc dù có nước che lấp, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn ra được mắt cá chân của anh khác hẳn với người thường.
Cô nhìn nhiều thêm vài cái, sau khi đối diện với ánh mắt nhìn kỹ của Tạ Uyên một lần nữa, cô lập tức cười lấy lòng: “Thế này không phải là muốn bảo vệ sự riêng tư của chú hay sao, dù sao cháu cũng đâu có biết chú có muốn cho cháu nhìn hay không.”
“Không muốn.” Tạ Uyên trả lời rất thẳng thắn.
Kỷ Thụy: “…”
“Nhưng cô trốn tránh thì tôi càng mất hứng.” Tạ Uyên nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Kỷ Thụy bị dọa đến mức liên tiếp lui về phía sau: “Cháu, cháu, cháu cũng đâu phải cố ý, chú nhỏ, chú từ từ ngâm nhé, hai mươi phút là được rồi, tuyệt đối đừng ngâm quá lâu, cháu đi trước đây a a a…”
Cô chạy thẳng đến cửa, lúc ra ngoài vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tạ Uyên khẽ xì một tiếng, cúi đầu xuống mới trông thấy cái bóng của mình trên mặt nước, khóe môi đang giữ một độ cong vui vẻ.
Sau khi Lý Diệc Sính véo má, Kỷ Thụy đã ngoan ngoãn được vài ngày. Cô không đi ra ngoài dạo phố, cũng không còn đến trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Tạ để mang trà chiều đếu cho Tạ Uyên nữa. Bình thường cô sẽ đến vườn rau xanh để làm cỏ, hoặc làm mèo đợi ăn ở trong phòng bếp. Thỉnh thoảng, cô lại suy nghĩ một chút xem rốt cuộc mình đã quên đi chuyện gì quan trọng rồi, thậm chí quản gia cũng đều bảo gần đây cô đã ngoan hơn không ít.
Nghe được lời khích lệ của bác quản gia, Kỷ Thụy không dám nói mình làm như thế chính vì để trốn tránh chú Lý đánh trẻ con kia, kết quả cô không ra khỏi nhà tìm anh ta, chú Lý lại đến tìm cô.
Nói đúng ra, là anh ta gọi điện thoại cho cô.
Trên điện thoại di động xuất hiện dãy số lạ.
Lúc nhận được điện thoại, Kỷ Thụy còn tưởng rằng là điện thoại quấy rối, nhưng vẫn vô thức bắt máy: “A lô?”
“A lô, xin hỏi là cô Kỷ đúng không?” Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói yếu ớt.
Kỷ Thụy cảm thấy quen tai, nhưng không hề nhận ra: “Vâng, xin hỏi anh là?”
“Nói ra thì rất dài dòng, hay là, cô đến bệnh viện một chuyến?” Lý Diệc Sính hỏi.
Kỷ Thụy lập tức do dự.
“Yên tâm đi, tôi không phải loại người hẹp hòi kia, chuyện qua rồi đã sớm cho qua, tôi tuyệt đối sẽ không tính nợ cũ với cô đâu, tới đi tới đi, tôi có việc muốn nói với cô.” Lý Diệc Sính vội nói.
Tuy Kỷ Thụy không tin tưởng anh ta cho lắm, nhưng nghĩ đến việc đối phương chính là trưởng bối yêu quý của mình, vẫn không chút do dự mà ra ngoài.
Trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Tạ, sếp Tạ vừa mới nghe giám đốc dự án báo cáo xong, màn hình điện thoại lại đột nhiên sáng lên. Anh rũ mắt mở điện thoại, có một tin nhắn đập vào mắt: [Chú ơi, nếu như trong vòng hai tiếng đồng hồ cháu không gửi tin nhắn cho chú, nhớ báo cảnh sát cứu cháu nhé.]
Tạ Uyên:?
“Sếp Tạ, có vấn đề gì không?” Giám đốc thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cẩn thận hỏi một câu.
Tạ Uyên hoàn hồn, bình tĩnh buông điện thoại di động xuống: “Không có việc gì, tiếp tục.”
Bệnh viện tốt nhất ở Chu Thành, Kỷ Thụy vẫn mãi không nhận được hồi âm của Tạ Uyên, vẻ mặt phiền muộn đi đến phòng VIP của bệnh viện.
Lý Diệc Sính có rất nhiều bạn xấu, bây giờ khi anh ta vừa nằm viện, từng chiếc xe tải lại nối nhau đến, Kỷ Thụy vừa vào cửa đã trông thấy những gương mặt quen thuộc… Ừm, đều là những người chú người dì (phiên bản trẻ tuổi) mà cô quen.
Đáng tiếc, nhiều gương mặt quen thuộc như thế, nhưng chẳng có một ai là ba mẹ của cô. Kỷ Thụy mấp máy môi, nhịn xuống xúc động muốn chào hỏi họ, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Lý Diệc Sính.
“Là cô sao!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói vui mừng.
Kỷ Thụy ngẩng đầu nhìn lại, là một nam sinh trẻ tuổi, trông còn có hơi quen mắt.
Nam sinh thấy dáng vẻ không biết mình là ai của cô, vội vã giải thích: “Ở quán bar hôm đó, sếp Tạ bảo tôi rót trà, là cô giải vây giúp tôi đấy.”
Lời vừa nói ra, có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt vào cô, Kỷ Thụy hào phóng chào hỏi: “Chào anh.”
Nam sinh cười: “Cũng chào cô, hôm nay không phải cuối tuần, sao cô lại không đi học thế?”
Bởi vì tôi không phải trẻ vị thành niên… Kỷ Thụy xấu hổ cười một tiếng, đang muốn mở miệng giải thích, Lý Diệc Sính lại bá đạo chen vào: “Đi học cái gì mà đi học, cháu của tôi đến thăm tôi, các người cút đi nhanh lên.”
“Cậu chủ Lý có đứa cháu xinh đẹp thế này từ bao giờ đấy?” Có người cười trêu.
Người khác lập tức tiếp lời: “Đây hình như là cháu của sếp Tạ mà, cậu chủ Lý đến người cũng muốn cướp của sếp Tạ luôn ư?”
“Cướp cái rắm, tôi nói là cháu gái của tôi thì chính là cháu gái của tôi.” Lý Diệc Sính cười mắng vài câu, dụ dỗ họ ra ngoài.
Cuối cùng thế giới cũng yên ổn lại.
Lý Diệc Sính thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thấy Kỷ Thụy vẫn còn đứng tại chỗ, vội vã đi kéo ghế cho cô. Kỷ Thụy trông thấy anh ta bị treo một tay trên cổ vẫn không đàng hoàng, vội vã chặn người lại:
“Không cần không cần, cháu đứng là được rồi.”
“Vậy làm sao mà được.” Lý Diệc Sính nói xong, hào phóng nhường giường lại: “Đại tiên, mời ngồi.”
“… Chú gọi cháu là gì?”
“Đại tiên đấy, hay là cô muốn tôi gọi cô bằng đại sư?” Lý Diệc Sính lặp lại một lần, trên gương mặt luôn luôn vô lại hiện ra vẻ lấy lòng, kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho cô nghe một lần.
Đơn giản mà nói chính là sau khi Kỷ Thụy cảnh cáo anh ta, anh ta chẳng những không tin, còn tham gia một hạng mục công viên giải trí có văn hóa cổ, kết quả bị đu quay ngựa va vào cánh tay một phát.
Lý Diệc Sính nói xong còn cảm thán một câu: “Chẳng trách cô ghét tôi đi tìm đại sư, hóa ra cô mới chính là đại sư, không! Là tiên, đại tiên!”
Kỷ Thụy ngây ngốc không nói gì, không biết rốt cuộc giữa hai chuyện anh ta xem mình là đại sư với anh ta bị đu quay ngựa va gãy xương, chuyện nào mới kỳ lạ hơn.
Lý Diệc Sính tiếp tục nịnh bợ cô, trong lúc đó còn có ý mời cô đến nhà xem phong thủy, Kỷ Thụy bất lực chửi bậy, đang muốn nói mình chẳng phải là đại sư gì cả, chỉ là hôm đó đột nhiên nhớ đến chuyện này mà thôi.
Chú Lý này của cô cũng là người thuận buồm xuôi gió cả một đời, tổn thương lớn nhất từng chịu có lẽ chính là lần gãy xương này, cho nên trước kia thường xuyên khoe khoang vết sẹo sau khi phẫu thuật trên cánh tay của mình với cô, nhấn mạnh rằng mình giỏi như thế nào, dũng cảm ra sao. Một tới hai lui cô cũng nhớ kỹ những chi tiết nhỏ trong chuyện anh ta gãy xương.
“Đại tiên, đại tiên?”
Kỷ Thụy hoàn hồn, đối diện với ánh mắt mong chờ của Lý Diệc Sính.
“Thế nào, tới không?” Lý Diệc Sính còn đang mời: “Chỉ cần cô đồng ý đến, muốn bao nhiêu tiền cũng đều được.”
Kỷ Thụy chậm chạp chớp mắt một cái, cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên mất điều gì trong quãng thời gian này ——
Cô chỉ chú ý đợi mưa đá, vậy mà quên nói trước chuyện chú Lý sẽ gãy xương cho chú nhỏ biết! Đây chính là chuyện thứ hai ngoài chuyện mưa đá có thể chứng minh rằng cô không hề nói dối!
Kỷ Thụy nhất thời bóp cổ tay, Lý Diệc Sính bị cô làm cho giật nảy mình: “Cô không muốn?”
Kỷ Thụy hoàn hồn, đột nhiên đưa đôi mắt lấp lánh nhìn về phía anh ta.
Mười phút sau, cuộc họp ở trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Tạ kết thúc, Tạ Uyên vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại vang lên.
“Dường như vẫn còn chưa đến hai tiếng nhỉ.” Sau khi điện thoại kết nối, còn chưa đợi đối diện mở miệng, anh đã nói.
Lý Diệc Sính: “Cái gì mà hai tiếng? Tôi là Lý Diệc Sính.”
Tạ Uyên: “?”
“Tôi gọi điện thoại cho anh cũng không có ý gì khác, chính là muốn nói cho anh biết một tuần trước Thụy Thụy có nói với tôi, sau khi tôi đến công viên giải trí sẽ gặp phải họa sát thân, bây giờ tiên đoán đã được chứng thực rồi.” Lý Diệc Sính không rõ tại sao Kỷ Thụy lại muốn mình nói những điều này với Tạ Uyên, nhưng để tạo mối quan hệ với đại tiên, anh ta vẫn quyết định làm theo.
“Anh gãy xương sao?” Tạ Uyên hỏi.
Lý Diệc Sính: “Đúng vậy đó, sao nào?”
“Không có gì, chúc mừng.”
Lý Diệc Sính: “…”
Kỷ Thụy không đợi anh ta nổi đóa, vội vã cướp lấy điện thoại trốn vào nhà vệ sinh: “Chú nhỏ, những lời chú Lý vừa nói chú đã nghe rồi chưa?”
“Ừm.” Tạ Uyên nhận lấy lịch trình trợ lý đưa đến, hững hờ lên tiếng.
Kỷ Thụy: “Như vậy có thể chứng minh cháu không nói dối được hay không?”
Mưa đá với việc chú Lý bị gãy xương có tính chất ngang nhau đúng không nhỉ, đều là chuyện cô phải trải qua rồi mới biết mà!
“Tôi làm sao biết được có phải mấy người cùng nhau thông đồng để lừa tôi hay không?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy tức giận: “Chú không tin vào nhân phẩm của chú Lý, chẳng lẽ cũng không tin cháu luôn ư?”
“Không tin.”
Kỷ Thụy: “…”
Tạ Uyên kiểm tra số liệu trên lịch trình một chút, tiện tay ký tên lên đó: “Bạn học Kỷ Thụy, tôi nhắc lại với cô một chút, chỉ còn nửa tháng thôi là kết thúc tháng tư rồi, nếu như cơn mưa đá này không hề xuất hiện, hoặc là cô trả tiền, hoặc là chúng ta gặp nhau ở tòa án.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Kỷ Thụy nghe tiếng máy bận trong điện thoại thì trầm mặc hồi lâu, cô gửi tin nhắn cho quản gia hỏi xem gần đây mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền của Tạ Uyên rồi.
Quản gia: [Vẫn còn chưa tính kỹ, mấy cái túi mà cô mua gần đây có giá trị khoảng hơn bảy mươi vạn.]
Kỷ Thụy: […]
Lý Diệc Sính đợi mãi chẳng thấy Kỷ Thụy bước ra, sau khi đi vòng quanh tại chỗ ba vòng, cuối cùng cũng nhịn không được mà gõ cửa: “Đại tiên, đại lão? Cô không sao đấy chứ…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã được mở ra.
Kỷ Thụy vẻ mặt nặng nề: “Chú Lý, nếu tháng tư không có mưa đá, có lẽ chú phải nhận nuôi cháu rồi.”