Tuy rằng trò đùa vừa nhạt vừa chán, nhưng cũng may coi như có chút tác dụng, Tạ Uyên hời hợt liếc mắt nhìn Kỷ Thụy một cái, xoay người đi lên tầng.
Kỷ Thụy và quản gia đứng đó, yên lặng đưa mắt nhìn bóng lưng của anh dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên trên tầng, mãi đến khi hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Chú nhỏ đi đứng không tiện, tại sao không lắp thang máy ở trong nhà?” Kỷ Thụy nhìn anh từ từ biến mất ở cầu thang bộ.
Quản gia cũng tiếp tục nhìn về hướng đó: “Cậu chủ hoài niệm, không thích trong nhà có quá nhiều thay đổi.”
“Đây có được tính là chứng OCD* không?” Kỷ Thụy hỏi.
* Hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
Quản gia quay đầu nhìn cô, Kỷ Thụy cũng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, quản gia: “Trên thế giới này cậu chủ là người khỏe mạnh nhất…”
“Có trà sữa hòa tan, uống tạm hai ngụm là được.” Kỷ Thụy đề nghị.
Quản gia nghĩ lại cảm thấy cũng được, hai người nấu nước rồi cầm cái ly, đổ nước vào pha được hai ly trà sữa lớn.
Trà sữa nóng hổi vừa pha xong, Kỷ Thụy và quản gia đều tự chiếm một cái sô pha, mỗi người bưng một ly chậm rãi uống.
“Sau khi người nhà kia đi, không khí trong nhà đều trong lành hơn hẳn.” Quản gia cảm thán.
Kỷ Thụy không hiểu: “Nếu đã chán ghét họ tới nhà như vậy, vậy tại sao không khuyên chú nhỏ bỏ bữa tiệc đó đi vậy ạ.”
“Tại sao phải khuyên cậu ấy?” Quản gia kỳ quái liếc nhìn cô: “Cô có biết những người đó đã làm gì với cậu chủ không?”
“Biết nha, lúc trước bác đã nói với cháu rồi.” Kỷ Thụy gật đầu.
Quản gia khẽ cười một cái: “Cả nhà kia ngoài mặt thì hổ thẹn, trước kia lúc ông cụ cùng ông chủ còn sống, từng người đều diễn rất đạt, suýt coi cậu chủ như con ruột. Kết quả vừa xảy ra chuyện, họ không chỉ không giúp đỡ, còn nảy sinh ý đồ tìm cách tranh giành quyền giám hộ cậu chủ nhằm cướp sản nghiệp tập đoàn nhà họ Tạ. Chuyện này bây giờ kể lại thì nhẹ nhàng, nhưng khi đó suýt nữa ép cậu chủ đến đường cùng, tôi thương cậu chủ vừa mất ba mẹ…”
Bác ấy nói xong vành mắt đỏ lên, trà sữa trong tay cũng không còn thơm ngọt nữa.
Kỷ Thụy nhanh chóng tiến lại vỗ vỗ lưng bác ấy, an ủi nói mọi việc đều đã qua.
Quản gia nhìn cô gái nhỏ ngọt ngào, thở dài lau khóe mắt: “Có một số chuyện không thể bỏ qua được, nếu đã có suy nghĩ sai trái thì phải trả giá. Bữa cơm gia đình mỗi tháng hai lần, dù bất kể là gió táp mưa sa hay là đi công tác, dù nắng hay mưa ai cũng phải tham dự, nếu không…”
Quản gia cắn răng, lời còn lại không nói.
Kỷ Thụy nhìn chằm chằm bác ấy một lát, chợt hiểu: “Cho nên bác cũng biết chú nhỏ để cho họ tới tham gia buổi tiệc là cố ý trả thù sao.”
Trước đây bác ấy luôn nói cậu chủ quan tâm đến mối quan hệ gia đình, dành thời gian tiếp nối truyền thống cũ của gia đình, thì ra đây không phải là quan điểm thật lòng của anh, bác ấy nói ra chỉ là để lừa cô.
Đương nhiên, cô cũng không tin được hết.
Quản gia không nghĩ mình không cẩn thận nói ra lời thật lòng, ho nhẹ một tiếng muốn nói sang chuyện khác, cũng may đầu bếp kịp thời xuất hiện, vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Mấy người kia nói đi là đi, bữa tối làm nhiều như vậy phải làm sao bây giờ đây.”
Rất hiển nhiên, đầu bếp ở trong vẫn bận rộn nấu cơm, cũng không biết bên ngoài đã thay đổi.
Quản gia lập tức đứng lên: “Không sao, Thụy Thụy có thể ăn nhiều một chút.”
“Nhưng cháu không đói bụng.” Kỷ Thụy giơ tay.
“Không đói bụng cũng phải ăn, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, cô đừng để cho tôi thất vọng đấy.” Quản gia nói xong, kéo cô đi về hướng phòng bếp nhỏ kia.
Kỷ Thụy liên tục kháng nghị, nhưng vẫn bị ấn ngồi xuống bàn ăn. Tuy rằng bụng vẫn còn hơi căng lên, nhưng nhìn bàn ăn bằng đá cẩm thạch tròn trịa, cô vẫn cảm thán nói: “Ăn cơm ở đây có cảm giác gia đình hơn.”
Vừa rồi ăn cơm ở phòng ăn dành cho khách, cô luôn cảm thấy như đang tham gia hội nghị thương mại gì đó.
“Vậy cô mau bắt đầu ăn đi.” Quản gia cười tủm tỉm nói với cô.
Kỷ Thụy nhìn đồ ăn đột nhiên được mang ra trước mặt, lập tức vô cùng đau đầu… Mới vừa ăn trưa xong một tiếng trước!
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của quản gia và đầu bếp, Kỷ Thụy hắng giọng một cái, từ từ đẩy đĩa trước mặt ra ngoài: “Chú đầu bếp, chú cũng ăn một chút đi?”
Đầu bếp vừa ăn xong: “À, đột nhiên nhớ ra còn có món canh ngon.”
Kỷ Thụy u oán nhìn đầu bếp xoay người rời đi, lại quay đầu nhìn về phía quản gia bên cạnh.
“Cô ăn đi, dạ dày người già như tôi không tốt, sẽ không ăn cùng cô.” Quản gia lập tức chối bỏ ngay tức khắc.
“Dạ dày không tốt mà đi uống hẳn một ly trà sữa.” Kỷ Thụy châm chọc một câu, lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cho nên… cả nhà kia tại sao phải ngoan ngoãn nghe lời? Có thật sự như lời Tạ Khâu nói, dùng công ty họ để uy hiếp?”
“Công ty tồi tàn của họ có tư cách gì mà để cậu chủ bận tâm?” Quản gia đối với loại chuyện này khịt mũi coi thường: “Cậu chủ tốt bụng như vậy, sao có thể dùng cách hèn hạ uy hiếp người khác.”
Kỷ Thụy mặt không chút thay đổi nhìn bác ấy, gần như viết chữ ‘vô lý’ lên mặt.
“Thật đấy.” Quản gia bị cô nhìn chằm chằm có chút áy náy, nhưng vẫn giữ nguyên lập trường: “Cô ở chung với cậu chủ lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện cậu ấy rất lương thiện sao?”
“Nói thật là cháu không phát hiện.” Kỷ Thụy nói với vẻ mặt chân thành.
Quản gia: “… Cậu ấy khá là hướng nội.”
“Hầy, có lẽ vậy.” Kỷ Thụy đổi chủ đề: “Cho nên chú nhỏ không dùng công ty nhà họ để uy hiếp, vậy tại sao họ còn phối hợp như vậy? Một tháng qua ăn cơm hai lần không tính là chuyện lớn gì, nhưng cứ kiên trì như vậy cũng không dễ dàng. Vừa rồi cháu nghe Tạ Khâu nói, chị của chú ấy ở nước ngoài du học cũng phải trở về sao?”
Nếu ở các nước xung quanh còn tốt, nếu như cách cả đại dương, vậy mỗi lần đi lại đều phải tốn không ít thời gian. Nếu gặp phải đau đầu, cảm cúm hay thi cử, họp hành… ừm, chẳng khác gì ngồi tù định kỳ.
“Cậu chủ thật sự không có uy hiếp họ, cậu ấy chỉ nói, nếu như nhà họ thiếu người trong bất kỳ bữa tiệc nào, thì tiệc gia đình sẽ chấm dứt.” Quản gia hừ nhẹ: “Công ty nhà họ nhận thầu vật liệu xây dựng, xem như là môi giới trung gian, những hợp đồng kia toàn bộ dựa vào mạng lưới quan hệ qua lại. Những năm gần đây hợp đồng lớn dần, tất cả đều là đối tác hợp tác với tập đoàn nhà họ Tạ. Nếu thật sự chấm dứt bữa tiệc gia đình, để người ta biết họ không liên quan gì đến tập đoàn nhà họ Tạ, cô xem còn ai nể mặt họ nữa.”
Kỷ Thụy giật mình: “Không ngờ còn phải dựa vào nhà họ Tạ kiếm cơm, vậy còn giả bộ làm người bị hại làm gì.”
“Cho nên, tôi nói cậu chủ lương thiện, cô còn không tin.” Quản gia hừ nhẹ: “Cậu chủ nể tình nghĩa mấy chục năm qua của hai nhà, không chỉ không đuổi dùng giết tận họ, còn để cho họ tiếp tục hút máu. Vậy nên họ một tháng tới thăm hai lần cũng không được sao? Nếu họ không thích thì cũng có thể không đến.”
Kỷ Thụy tỏ vẻ đồng ý, cũng tiện tay bóc quả nho ăn: “Chỉ là cứ như vậy thì chú nhỏ cũng không được tự do, họ muốn tới, chú ấy phải ở nhà chờ à?”
“Họ mà xứng sao? Cậu chủ rảnh thì gặp họ, không rảnh thì họ tự tới ăn, làm sao có thể vì họ mà dành ra thời gian.” Quản gia ghét bỏ.
Nửa bên má của Kỷ Thụy ngậm quả nho tròn phồng lên, nghe vậy chậc một tiếng: “Không hổ danh là chú nhỏ.”
Quản gia đã rất nhiều năm không nhắc tới chuyện quá khứ, hôm nay vừa nhắc lại đã nhớ tới dáng vẻ đáng thương lúc trước của Tạ Uyên, trong mười phút vành mắt đỏ tám lần. Kỷ Thụy cố gắng giải quyết món sườn dê nhỏ trong đĩa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đắm chìm trong bi thương của bác ấy, trong lúc nhất thời muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu, cô vẫn không nhịn được mở miệng: “Cái kia…”
Quản gia nhìn về phía cô: “Cái gì?”
“Có câu này không biết có nên nói hay không, nói thì sợ bác tức giận, không nói cháu lại nghẹn đến khó chịu.” Kỷ Thụy vẻ mặt vô tội.
Quản gia bật cười: “Muốn nói gì cứ nói thẳng.”
“Nói thế nào nhỉ… Bác ơi, thay vì dành thời gian thương hại cậu chủ của mình, một nhà tư bản đã đạt được sự giàu có và tự do khi còn trẻ, bác nên thương chính mình đã năm mươi tuổi còn phải làm quản gia toàn thời gian 24/24.”
Quản gia: “…”
“Vâng, cháu biết chú nhỏ có một khoảng thời gian rất đáng thương, ba mẹ qua đời, người thân bạn bè phản bội, công ty cũng bấp bênh, nhưng tất cả đã qua rồi. Hôm nay chú ấy đeo chiếc đồng hồ kia giá hơn ba triệu, mà chiếc đồng hồ như vậy bày nguyên một tủ, những thứ xa xỉ phẩm khác lại càng không cần phải nói.”
Kỷ Thụy thở dài: “So với những người bình thường cả đời bôn ba lao lực, bị bệnh cũng không có tiền chữa trị, thật ra chú ấy không cần ai thương hại chú ấy.”
Quản gia há miệng, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Trực giác của bác ấy cho thấy Kỷ Thụy đang đánh tráo khái niệm, nhưng lại bị góc nhìn kỳ lạ của cô tấn công đến đầu óc choáng váng, đến mức cảm xúc buồn bã tan biến sạch sẽ, muốn ngưng tụ lại cũng không được.
“Tôi… Tôi đi nghỉ ngơi trước, cô từ từ ăn.” Quản gia mơ mơ màng màng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức gật đầu chào hỏi: “Cậu chủ.”
Kỷ Thụy nghe tiếng quay đầu, thấy Tạ Uyên đang đi về phía này.
Anh không chống gậy, dép lê đi trên sàn nhà gần như không tiếng động, nên hai người họ mới chậm chạp không phát hiện ra anh.
“Bộ quần áo này của chú ấy, hình như hơn ba vạn.” Kỷ Thụy nhỏ giọng, nhanh chóng nói một câu.
Khóe miệng quản gia giật giật, tâm trạng phức tạp rời đi.
Tạ Uyên chậm rãi đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, tiện tay cầm miếng bánh sừng bò: “Vừa rồi nói chuyện gì vậy.”
“Không nói cái gì hết.” Kỷ Thụy chớp chớp mắt, cúi đầu không nhìn anh: “Chú nhỏ, chú không chống gậy, đi đường có khó khăn không?”
Từ sau khi Tạ Uyên gặp tai nạn xe cộ, chân trái của anh giống như trở thành điều cấm kỵ của mọi người, đây là lần đầu tiên có người ngoại trừ bác sĩ hỏi anh tình huống vết thương cũ.
Đầu bếp vốn bưng canh muốn đi ra, kết quả nghe được lời nói của Kỷ Thụy lại sợ tới mức rụt trở về, bám vào cửa phòng bếp vểnh tai lên.
Trong im lặng, Tạ Uyên thờ ơ ngước mắt lên, nhìn về phía cô đang cố gắng ăn cơm.
Anh im lặng một lát, nói: “Không đến nỗi, chỉ là có chút bất ổn.”
Kỷ Thụy nhớ tới vừa rồi anh đi đến có chút khập khiễng, vì thế gật gật đầu: “Thì ra là như vậy, chú nhỏ lúc chú ở nhà mà không chống gậy thì thôi, lúc ra ngoài thì vẫn nên chống gậy, nếu không ngã sấp xuống sẽ không tốt.”
Nói xong, cô không đợi Tạ Uyên đáp lại, vội vàng đứng lên, “Cháu ăn no rồi, chú cứ từ từ ăn, cháu lên tầng trước.”
Tạ Uyên dừng lại: “Không ăn nữa?”
Kỷ Thụy đưa lưng về phía anh, bước chân nhẹ nhàng biến mất trên cầu thang.
Đầu bếp dán vào cửa nghe một lúc, sau khi xác định gió êm sóng lặng mới bưng canh ra, kết quả thấy Tạ Uyên ngồi một mình ăn cơm.
“Cô ấy về phòng rồi.” Tạ Uyên thấy mặt đầu bếp lộ vẻ khó hiểu, chậm rãi mở miệng giải thích.
Đầu bếp tiếc nuối kêu một tiếng: “Tối nay cô ấy ăn quá nhiều, tôi cố ý nấu canh để tiêu hóa dễ hơn, không uống một chén thì chắc ban đêm sẽ khó chịu.”
Tạ Uyên nhìn thoáng qua miếng sườn dê còn sót lại trong đĩa của Kỷ Thụy, đưa tay nhận lấy chén canh trong khay: “Tôi đưa qua cho cô ấy.”
Đầu bếp ngây ngẩn cả người, đến khi lấy lại tinh thần, Tạ Uyên đã bưng chén canh lên tầng.
Lúc Kỷ Thụy vừa tới nhà họ Tạ, ở một phòng khách nhỏ nhất tầng hai, sau khi ở hai ngày xác định mình sẽ không bị đuổi đi, lặng lẽ chuyển đến phòng lớn hơn một chút, phát hiện Tạ Uyên không phản đối, lại dọn sang một phòng tốt hơn. Hiện giờ cửa phòng tốt hơn này nhẹ nhàng khép lại, Tạ Uyên một tay bưng canh, tay kia cầm nắm cửa, nhẹ nhàng dùng sức đẩy ra một khe nhỏ.
Sau đó nghe được tiếng khóc nức nở đè nén trong phòng.
Cô đang khóc.
Tay Tạ Uyên đẩy cửa đột nhiên dừng lại.
Trong hành lang sáng lên ánh sáng mềm mại như mặt trời lặn, Tạ Uyên lẳng lặng đứng ở cửa, lông mi rũ xuống phản chiếu bóng nhỏ trên mặt. Anh không vào, cũng không rời đi, chỉ im lặng nghe tiếng khóc của cô.
Khoảnh khắc này giống như rất dài, lại giống như rất ngắn ngủi, giống như tồn tại thật sự, lại giống như chỉ là ảo giác của anh. Có một người, ở nơi chỉ cách anh một cánh cửa cúi đầu khóc, hình như anh cũng biết nguyên nhân cô khóc.
Tiếng khóc nức nở một đoạn thời gian rất lâu sau đó dần dần ngừng lại, Tạ Uyên buông cửa đang muốn rời đi, một giây sau cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ Thụy hai mắt sưng đỏ hai má ướt sũng cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Kỷ Thụy hiển nhiên cũng không nghĩ anh ở bên ngoài, lập tức ngỡ ngàng ngay tại chỗ.
“Vừa rồi còn nói với quản gia đừng thương hại tôi, bây giờ lại khóc thành như vậy?” Tạ Uyên nghe thấy giọng của mình hỏi.
Đáy mắt Kỷ Thụy lập tức lại đẫm lệ, hừ nhẹ một tiếng quay mặt đi: “Cháu biết ngay là chú nghe lén cháu nói chuyện mà.”
Tạ Uyên im lặng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Kỷ Thụy bị anh nhìn chằm chằm, có chút thẹn thùng, lại có chút khó chịu nói không nên lời.
“Nếu như… nếu như có thể xuyên không đến trước đó thì tốt rồi, cháu, cháu nhất định phải ngăn vụ tai nạn xe cộ kia, cho dù không ngăn được, cháu cũng phải ở bên cạnh chú… Luôn luôn ở bên cạnh chú…”
Cô nói không nổi nữa.
Tạ Uyên đứng lẳng lặng, có thể cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt từ mắt cô mang đến, anh cảm thấy có chút kỳ diệu, lại cảm giác không hiểu lắm. Sau khi đứng thật lâu thật lâu, bàn tay không bưng canh thử nâng lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.
“Canh sắp nguội rồi.” Anh nói.
Kỷ Thụy vội vàng lau mắt, mắt càng sưng hơn.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô hồi lâu, nói: “Tuy rằng hôm nay cô khóc vì tôi nhưng nếu tháng tư không có mưa đá, tôi vẫn sẽ đuổi cô ra ngoài.”