Tống Hoài Thừa đến trước mặt Chu Hạo, tức giận gầm lên: " Rốt cuộc Chu gia các người còn muốn làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người nữa đây? Ngay cả người con gái như vậy cũng xuống tay được?"
Chu Hạo không hề hối hận: " Cậu thật sự có mệnh lớn."
" Tôi không chết khiến các người thất vọng rồi." Anh hận không thể giết chết hắn, có giết 100 lần cũng không thấy đủ.
Chu Hạo ra vẻ không quan tâm: " Hoài Thừa, nếu cậu quan tâm đến Hảo Hảo một chút hai nhà chúng ta đã không đi đến bước này. Đúng là Hảo Hảo sai, nhưng cậu đúng sao? Cậu mới là người đáng bị trừng phạt. Là cậu hại hai người con gái. Biển cả quá mức khoan dung với cậu rồi."
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay: " Đó không phải việc cần anh quan tâm." Nói xong đi về phía phòng ngủ.
Chu Hạo thấy anh đi có chút bất thường, khoé miệng hơi động: " Tống Hoài Thừa, nếu không phải tôi đưa Cố Niệm đến, vậy thì bao giờ cậu mới chịu xuất hiện?" Hắn tiến lên, bất ngờ vung nắm đấm.
Tống Hoài Thừa kêu lên, một tay chống trên mặt đất, cắn chặt răng, anh căm ghét bản thân hiện tại vô cùng.
Chu Hạo tiện chân đá vào chân anh: " Cậu nghĩ dáng vẻ như thế này thì cậu có thể làm gì được?"
Cố Niệm không chịu đi, vẫn một mực cắn răng ngồi bên cạnh: " Trường Hành, hãy giúp anh ấy đi."
" Với tình huống hiện tại, khẳng định anh ấy không muốn ai giúp đỡ, cô còn không biết tính Tống tiên sinh sao. Sẽ có người tới ngay." Trương Hành cảm thấy nếu Tống Hoài Thừa bị Chu Hạo đánh thảm, thì sau này khả năng ở bên Cố Niệm càng cao.
Còn Tống Hoài Thừa bây giờ đang bị thương cho nên trước mặt Chu Hạo không có lấy chút lợi thế. Trên mặt và người không biết đã trúng bao nhiêu cú đấm đá.
Đến cả Trương Hành cũng không nhẫn tâm nhìn, sao Lê tổng còn chưa đến vậy.
Cố Niệm không nhìn được nữa, lên tiếng: " Chu Hạo, đừng đánh nữa. Nếu đánh anh ấy chết đối với anh cũng không có lợi ích gì."
Chu Hạo thở hổn hển: " Cố Niệm, cô lương thiện đến mức ngu xuẩn, cô không nhớ lúc trước cậu ta đã làm những chuyện gì ư?" Hắn gắt gỏng nhắc nhở cô.
Lời nói của Cố Niệm đâm vào tim anh khiến anh đau đớn vô cùng, anh bi thương nhìn cô, sớm đau đến máu thịt lẫn lộn.
Cố Niệm bình thản lên tiếng: " Tôi đã sớm lên kế hoạch với đứa trẻ rồi. Giữa chúng ta coi như hoà. Còn Chu Hảo Hảo bị bỏ tù là do cô ta đáng bị như vậy. 4 năm trước do cô ta sai người đến cắt gân tay tôi, khoản nợ này nên tính thế nào? Chu Hạo, tôi phải cảm ơn anh, nếu không có người em gái ác động như vậy, anh cũng sẽ chỉ đánh gãy tay tôi. Một bàn tay thì sao chứ, sau này có thể lành lại. Tôi biết anh và Chu Hảo Hảo không giống nhau. Cho nên anh đừng mê muội nữa." Cô khổ sở nói, thân thể run rẩy.
Ánh mắt Chu Hạo sắc bén nhìn về phía Cố Niệm, khoé miệng như có như không cong lên.
Đúng lúc này, Lê Hạ và Tào Thạc chạy đến.
Tào Thạc nhanh chóng đi về phía trước: " Chu Hạo, anh bị nghi ngờ có dính líu đến vụ việc Tống Hoài Thừa rơi xuống biển và Cố Niệm bị mất tích. Yêu cầu phối hợp điều tra. Đưa đi."
Lúc Tống Hoài Thừa xuất hiện, Chu Hạo đã dự đoán được rồi. Hắn không quan tâm, một chữ cũng không nói.
Lê Hạ ôm Phán Phán ra: " Không có việc gì, ngủ đi con." Đứa bé thở đều đều.
Tống Hoài Thừa mím môi, đôi mắt trước sau đều không rời khỏi người Cố Niệm.
" Đi bệnh viện thôi." Lê Hạ nói.
Đến bệnh viện, người nhà họ Cố cũng vội chạy tới. Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm đứng bên ngoài phòng bệnh: " Sau cơn mưa, trời cuối cùng cũng sáng." Phương Hủ Hủ thở dài.
Lương Cảnh Thâm nắm tay cô: " Tống Hoài Thừa cuối cùng cũng đã qua được thời gian cực khổ rồi."
" Đáng đời." Phương Hủ Hủ nhíu mày: " Nếu em là Cố Niệm chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh ta. Mà sẽ cầm tiền đi tìm người đàn ông tốt hơn gấp vạn lần cho nó, để cho anh ta biết thế nào là hối hận."
Lương Cảnh Thâm vuốt tóc cô: " Em và Cố Niệm không giống nhau. Phương ŧıểυ thư, ngày mai rảnh rỗi đi thử áo cưới đi, dạo này em gầy đi rồi."
Phương Hủ Hủ cúi đầu nhìn: " Em gầy á?"
Lương Cảnh Thâm cười: " Sao? Em nghi ngờ tay của anh hả?"
Sắc mặt Phương Hủ Hủ nhất thời đỏ lên: " Nói bậy gì vậy, anh về trước đi, em ở đây trông Phán Phán."
Lương Cảnh Thâm bật cười: " Được, về sớm chút."
Tống Hoài Thừa một mực kiên trì muốn sắp xếp cho hai người nằm cùng phòng bệnh, cũng không thèm hỏi Cố Niệm. Vẫn là Trương Hành đến nói chuyện: " Chị Niệm, lần này Tống tổng rơi xuống biển bị thương rất nghiêm trọng, chị xem, anh ấy bị thương như thế, mấy ngày này chị có thể đồng ý với anh ấy được không? Chị không biết đâu, anh ấy cũng không dễ dàng gì." Giọng Trương Hành có chút nghẹn ngào: " Tôi nghe người cứu anh ấy nói, chân của anh ấy..." Anh ta cố ý không nói hết câu, còn làm động tác xin giúp đỡ.
Lòng Cố Niệm nhói lên.
Anh ta thở dài: " Chị Niệm, chị đúng là người tốt."
Trong phòng bệnh đôi, Cố Niệm và Tống Hoài Thừa cùng nằm trên chiếc giường.
Tay cô được bó bằng thạch cao, thực ra cũng không đến mức nằm viện. Chỉ là Cố Chu đa͙σ một mực muốn như vậy để quan sát vài ngày.
Buổi sáng luật sư Phương đến nói chuyện với Tống Hoài Thừa. Đến giờ đã nửa tiếng mà hai người vẫn chưa có ý định dừng lại.
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, Cố Niệm cố tình đặt cốc nước xuống bàn, Tống Hoài Thừa và luật sự Phương sững người, không biết phải làm sao.
Cố Niệm khàn giọng nói: " Tôi cần nghỉ ngơi."
Tống Hoài Thừa nhìn cô, khoé miệng bỗng vui vẻ cong lên: " Luật sư Phương, anh đi đi, có gì liên hệ với Lê Hạ là đuọc."
" Được." Luật sư Phương thu dọn tài liệu cất vào cặp: " Chúc hai người nhanh hồi phục."
Phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh.
Tống Hoài Thừa đến cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống.
Cố Niệm cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tống Hoài Thừa cầm quả táo, lấy dao bắt đầu gọt, vỏ táo không bị đứt lấy một đoạn. Gọt xong liền bổ ra làm đôi, đưa cho Cố Niệm: " Mỗi người một nửa."
Cố Niệm nhận lấy cũng không ăn ngay. Tống Hoài Thừa cắn một miếng: " Rất ngọt, mắt chọn hoa quả của dì rất lợi hại."
Cố Niệm nhíu mày: " Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Khoé miệng Tống Hoài Thừa cong lên, cả người đều tràn ngập vị ngọt ngào: " Sau khi rơi xuống biển, anh được người dân ở thị trấn Tần Lư cứu. Khi tỉnh lại cũng không thể nhớ gì, qua vài ngày mới khôi phục được chút ít. Sau này liên hệ với Lê Hạ mới biết Chu gia ở phía sau giở trò, nên anh mới không lộ diện."
Cố Niệm nhìn một bên mặt anh, thái dương có vết sẹo rõ ràng: " Cho nên anh cứ như vậy? Để mọi người lo lắng, vì anh mà sốt ruột? Tống Hoài Thừa, sao anh có thể ích kỉ như vậy?" Cố Niệm tức giận ném nửa quả táo trên tay vào người Tống Hoài Thừa: " Ai muốn ăn táo của anh, anh đi đi. Tôi coi như anh chết rồi." Mắt cô đỏ bừng.
Lúc lầm tưởng là anh bỏ mạng, cô đã mất ngủ không biết bao nhiêu đêm.
Tống Hoài Thừa thấy cô tức giận, vội bỏ nửa quả táo sang một bên, kéo tay cô ôm vào lòng. Mà tay Cố Niệm còn đang bó thạch cao, bởi vậy đập vào ngực Tống Hoài Thừa làm anh kêu một tiếng.
Cố Niệm lập tức ngồi yên.
Tống Hoài Thừa thở dài: " Không nói vì sợ em lo lắng. Chu gia đối xử với anh như vậy, anh sợ bọn họ làm tổn thương em."
Mắt Cố Niệm đã phiếm nước, bên tay không bị thương vòng ra sau lưng ôm lấy anh: " Đây là lần cuối em tha thứ cho anh, không còn lần sau đâu."
" Sẽ không đâu, về sau sẽ không làm em đau lòng nữa." Mắt của anh cũng đỏ, nhưng miệng lại nở nụ cười sáng lạng.
Cố Niệm vùi đầu vào cổ anh: " Đứa con của chúng ta... em xin lỗi."
Nước mắt Tống Hoài Thừa chực rơi xuống: " Anh biết rõ, cho dù không phải em làm nhưng cũng khó giữ được. Là lỗi của anh, anh hối hận vì đã tính kế với em, vọng tưởng muốn dùng đứa bé giữ em bên cạnh. Cố Niệm, về sau nhà chúng ta sống vui vẻ được không?"
" Được." Mười ngón tay đan vào nhau.
Trải qua nhiều sóng gió như vậy, hai người vô cùng cảm khái, dây dưa qua lại, bằng không cũng phải học được cách buông tay.
Giữa đau khổ và hạnh phúc chỉ cách nhau một bước.
Cố Chu đa͙σ mang theo bình giữ nhiệt vào thì thấy hai người đang ôm nhau khóc, lập tức rụt tay lại. Tần Phượng đi phía sau hỏi: " Sao ông không vào?"
" Cứ từ từ, có gì phải vội đâu?" Cố Chu đa͙σ trả lời, tâm trạng có vẻ không tệ.
Tần Phượng hiểu ra, nhìn Cố Chu đa͙σ: " Ông không có chút khúc mắc với con rể sao?"
Cố Chu đa͙σ sờ cằm: " Làm sao có chuyện không có chút thành kiến nào được." Ông liếc nhìn Tần Phượng: " Cậu ta cũng không dễ dàng gì, được rồi, coi như tôi nợ nhà họ. Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là được rồi. Tôi cũng không thể để cháu gái mình không có cha được. Niệm Niệm có lẽ sẽ tái hôn, cha dượng cũng không thể bằng cha ruột. Hơn nữa trong lòng hai đứa đều có đối phương."
Hiếm khi thấy ông suy nghĩ thoáng như vậy.
" Chờ tình hình ổn định rồi bà với tôi về quê ở đi, nếu không Niệm Niệm sẽ thấy gượng gạo." Cố Chu đa͙σ cân nhắc.
" Được."
" Đi thôi, chúng ta xuống tầng đi dạo chút."
Cố Niệm khóc một lúc tâm trạng cũng ổn định lại: " Phía Chu gia anh định làm thế nào?"
Tống Hoài Thừa không muốn cô lo lắng: " Mọi việc đã có chu Chu Hảo Hảo sắp xếp, quan toà phán quyết thế nào anh cũng không rõ. Tóm lại, hiện giờ Chu gia hẳn là loạn lên rồi."
" Chu Hạo đâu?"
Tống Hoài Thừa nhíu mày: " Hắn ta đúng là khéo đưa đẩy, tài sản của cha Chu Hảo Hảo đều vào tay hắn hết." Vậy nên Tống Hoài Thừa không dễ dàng tha cho hắn.
Vài ngày sau Lê Hạ mang đến một tin tức, Chu Hạo bị người ta đánh, chân tay đều bị gãy xương, tình hình có vẻ nghiêm trọng. Trùng hợp và hắn cũng ở cùng bệnh viện với Cố Niệm và Tống Hoài Thừa. Tiện đây anh cũng muốn dẫn Cố Niệm đi thăm hắn một chút, cũng có thể chế nhạo hắn.
Tống Hoài Thừa liếc nhìn Lê Hạ: " Cậu tới để nói chuyện này?" Tống Hoài Thừa vô cùng không vui khi có người đến làm phiền thế giới riêng của bọn họ.
Lê Hạ ngồi cạnh giường Cố Niệm cười hi hi: " Mấy ngày nay căng thẳng quá, thần kinh hơi yếu. Bác sĩ bảo tôi nên nghỉ ngơi nhiều chút."
" Vậy cậu về nghỉ đi." Tống Hoài Thừa nhíu mày.
" Nhưng trong nhà có mỗi mình tôi, cô đơn lắm."
Cố Niệm cười, Tống Hoài Thừa vẫn như trước, không được tự nhiên lắm.
Lúc này Trương Hành cũng đến, còn dẫn một người theo.
" Ông chủ, chị Niệm." Trương Hành gọi.
" A Cố." Diệp Tầm chạy vọt tới bên cạnh Tống Hoài Thừa: " Tôi nghe nói anh bị thương, có nghiêm trọng không?"