Tống Hoài Thừa lặng lẽ về tới thành phố D, vẫn luôn trú tại nơi bí mật.
Bên kia, cảnh sát vẫn đang điều tra chuyện đêm đó nhưng vẫn không có manh mối. Sau khi Tống Hoài Thừa liên lạc với Tào Thạc, kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm đó.
“Chú nói, có người tấn công chú?” Tào Thạc hỏi trong điện thoại.
“Đầu em bị đánh. Mặc dù không có chứng cứ nhưng động tĩnh Chu gia gần đây rất rõ ràng.” Tống Hoài Thừa tự đánh giá, “Nếu không, chúng ta thiết kế một vài chuyện, dẫn rắn ra khỏi hang.”
“Không được, chú sẽ gặp nguy hiểm. Huống chi, chân chú còn đang bị thương. Để anh nghĩ, hồ ly sẽ lộ đuôi thôi.” Hắn dừng lại, “Nhưng mà không phải anh nói chú, chuyện Chu Hảo Hảo nhà họ Chu chắc chắn sẽ không đơn giản dừng tay vậy đâu.”
“Em biết, nhưng nếu không làm, cuộc đời này em không thể đối mặt với Cố Niệm được nữa.”
Tào Thạc thở dài, “Thật ra, kế hoạch của Chu gia vốn là liên thủ với chú, nhưng cuối cùng chú và Chu Hảo Hảo chia tay, bên nhà họ Chu không có lấy một chỗ tốt. Thời gian trước, chuyện làm ăn các người cũng tranh nhau đến kịch liệt, Chu gia chó cùng rứt giậu, cũng là chuyện có thể hiểu.”
Tống Hoài Thừa ừ một tiếng, “Người nhà họ Chu chắc chắn sẽ không cảm thấy sai, trước kia em còn có chút áy náy, nhưng bây giờ họ đã dùng hết chút áy náy cuối cùng đó của em rồi.” Mấy năm này Tống Hoài Thừa vẫn luôn cảm kích sự quan tâm chiếu cố của Chu gia.
Kế hoạch của bọn họ còn chưa bắt đầu, nhà họ Cố đã đang rối loạn.
Không thấy Phán Phán.
Trong lúc nhất thời, nhà họ Cố như kiến bò trên chảo nóng.
Tần Phượng tự trách, “Là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt cho con bé. Tôi nghĩ rằng trong ŧıểυ khu nên không có việc gì.” Nói xong liền rơi nước mắt.
Cố Chu đa͙σ cầm tay bà, an ủi.
Lương Cảnh Thâm và Cố Niệm quay về từ chỗ cảnh sát, sắc mặt nặng nề.
“Sao rồi?” Cố Chu đa͙σ vội vàng hỏi han.
Cố Niệm ngây ngốc ngồi trên ghế, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, “Cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát xung quanh, phát hiện có một người đàn ông mặc đồ đen ôm Phán Phán đi mất.”
“Vậy đi tìm hắn?” Cố Chu đa͙σ nói.
Lương Cảnh Thâm giải thích, “Người này tất nhiên là có chuẩn bị, không để lộ mặt mũi, rất khó tìm.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tần Phượng khóc lớn.
Cố Chu đa͙σ cao giọng, “Đến Tống gia, nhà đó quen biết nhiều, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, bọn họ nhất định có biện pháp. Đến, để tôi đi.”
“Cha…” Cố Niệm gọi.
“Đây không phải lúc xấu hổ, cho dù cha có quỳ xuống để có thêm một cơ hội tìm Phán Phán, cha cũng sẵn lòng.” Sắc mặt của ông nặng nề, “Tống Hoài Thừa không còn nhưng Phán Phán là con gái của Tống Hoài Thừa.”
“Con đã liên lạc với Lê Hạ, anh ta đến ngay đấy.” Cố Niệm vô lực nói, “Mọi người cứ ngồi xuống trước đã.”
Lê Hạ nghe xong tin không thấy Phán Phán, hắn lập tức nghĩ tới cái xe ngày đó suýt chút nữa đâm vào Cố Niệm. Hắn nhanh lái xe tới nhà họ Cố, “Cô đừng vội, cứ chờ một chút.”
Đầu óc Cố Niệm nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, “Lê Hạ, có phải anh biết cái gì không?” Cô mạnh mẽ tóm lấy tay hắn, “Anh nói đi?”
“Chắc là Chu gia, hẳn là bọn họ muốn số cổ phần công ty trong tay cô.” Lê Hạ chậm rãi nói.
Cố Niệm thoáng nhẹ nhõm, “Vậy anh giúp tôi liên lạc với người Chu gia, tôi cho họ, cái gì tôi cũng cho họ.”
“Cô bình tĩnh một chút, bọn họ sẽ chủ động liên hệ với cô.” Lê Hạ dùng sức nắm tay cô.
“Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào đây, Phán Phán còn nhỏ, còn không thể nói, người nhà họ Chu nhất định vì chuyện Chu Hảo Hảo mới làm như vậy…” Sắc mặt cô dần trắng bệch, là cô buộc Tống Hoài Thừa đưa Chu Hảo Hảo vào nhà tù cho nên người Chu gia đến trả thù.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho hai người, Cố Niệm, cô phải tin tôi, tôi đã đồng ý với Hoài Thừa. Xin cô yên tâm, Phán Phán nhất định sẽ bình an vô sự.” Lê Hạ bình tĩnh nói ra.
Thế nhưng lời của hắn cơ bản không trấn an được Cố Niệm.
Cố Niệm ngây người trong phòng, điện thoại vẫn nắm trong tay sợ mình bỏ qua tin tức nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lúc Lê Hạ báo tin tức cho Tống Hoài Thừa, anh phẫn nộ lật cả bàn, “Trương Hành, lái xe, bây giờ chúng ta quay về thành phố D.”
“Tống tổng, anh đừng vội. Vết thương của anh còn chưa lành.”
Tống Hoài Thừa có thể không vội sao? Cái này so với giết anh còn khó chịu hơn. Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa, nếu Phán Phán có chuyện gì, Cố Niệm sẽ phát điên mất.
“Lái xe!” Tống Hoài Thừa vô cùng kiên định nói.
Tám giờ tối, rốt cuộc Cố Niệm cũng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Cố Niệm, tôi là anh trai Hảo Hảo, vẫn luôn muốn tìm mọi người uống chút trà, hôm nay trùng hợp gặp được con gái cô…”
“Anh ở đâu?”
“Tôi muốn uống trà ở một nơi yên tĩnh, không thích nhiều người, cũng sợ sẽ hù dọa đến con gái cô.”
“Tôi biết rồi, một mình tôi đến.”
“Được, tôi tin cô.” Cố Niệm nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cố Niệm cầm điện thoại ra ngoài, không nói thật với người nhà, chỉ nói là đến đồn cảnh sát. Lê Hạ theo cô ra ngoài, “Cô muốn đi đâu?”
Cố Niệm nhìn hắn, “Là anh trai Chu Hảo Hảo liên lạc với tôi, hắn muốn tôi đến một mình, nếu không Phán Phán sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, Lê Hạ, anh đừng đi theo tôi. Nếu như Phán Phán có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Được, tôi không đi. Cô giấu điện thoại này đi. Chỉ có vậy tôi mới yên tâm. Xin cô tin tưởng tôi!”
Cố Niệm không nói hai lời, đổi điện thoại.
Lê Hạ nhếch miệng, “Đừng sợ. Hắn muốn cái gì, cô cứ cho hắn, dù sao những thứ đó cũng là vật ngoài thân.” Lời này Tống Hoài Thừa nói.
Cố Niệm buồn bực nói, “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo với tôi, cô là chị dâu tôi. Đi thôi.”
Hơn một tiếng sau, Cố Niệm đến nơi Chu Hạo nói.
Một khu nhà cũ của Chu gia.
Cố Niệm nhìn hắn, “Chu tiên sinh, tôi đến rồi. Phán Phán đâu?”
Chu Hạo thoáng nhìn về phía một người đàn ông mặc áo đen, “Đầu tiên mang cô ta đi xem đã.”
Người nọ mang cô đến phòng ngủ, Phán Phán nằm trên giường vẫn còn hô hấp. Cố Niệm đi tới bên cạnh, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Chu Hạo lạnh lùng nói, “Nó luôn khóc, như vậy mới tốt.”
Cố Niệm hít sâu, đảo mắt nhìn chai thuốc ở bên cạnh, cô nhận ra, là thuốc ngủ.
“Cô đã thấy con bé. Hôm nay gọi cô đến là có chuyện muốn thương lượng với cô. Tống phu nhân, à không, Cố phu nhân, Tống Hoài Thừa mang 20% cổ phần cho con gái, hiện tại hắn cũng đã mất…” Chu Hạo nhíu mày, “Tôi rất có hứng thú với mấy cổ phẩn này, không biết Cố phu nhân có nguyện ý bán lại cho tôi không?”
Cố Niệm thật sự muốn cào nát mặt hắn ra, “Chu tiên sinh, anh còn mang cả Phán Phán tới, tôi có thể nói không sao?”
Chu Hạo cười nói, “Tốt, thật sảng khoái. Đã như vậy, ký vào đây đi.”
Hai tờ giấy được đưa qua.
Cố Niệm thoáng nhìn lướt qua, giấy trắng mực đen, cô lại thấy hết sức kỳ lạ.
Chu Hạo ngồi một bên trên ghế sofa, ánh mắt đảo qua trên người cô.
Người bên cạnh có chút không kiên nhẫn, “Xem xong rồi ký tên đi.”
“Không gấp, cứ để Cố phu nhân xem vài lần đi.” Vịt nấu chín còn có thể bay hay sao?
Cố Niệm nắm bút, “Tôi ký xong anh có thể thả chúng tôi không?”
Đôi mắt hẹp dài của Chu Hạo ánh lên tia kiềm chế, “Chẳng lẽ cô muốn đi theo giúp tôi?”
Cố Niệm cắn môi, “Chu tiên sinh, tôi có thể ký, nhưng anh phải cam đoan tôi và con bé đều được bình an trở về.”
Người phụ nữ này không phải không có đầu óc. Chu Hạo híp mắt, thật ra cho tới bây giờ hắn cũng không làm khó phụ nữ, chỉ là hắn đã đồng ý với bác. Hắn thoáng suy tư một chút.
“Trước đó, con bé tìm người cắt gân tay cô, nhưng một thời gian trước cô tổ chức triển lãm tranh, tôi nghe nói chuyện cô sảy thai cũng không phải Hảo Hảo gây ra. Hảo Hảo đã đi tù rồi, có một số việc tôi muốn làm thay con bé. Cố phu nhân, hôm nay cô muốn đi, cũng được, nhưng tôi muốn tay của cô!”
Cố Niệm nhìn người trước mặt, như đang nhìn một con quái vật.
“Cô đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi cho cô một phút suy nghĩ.”
“Nếu như tôi không đồng ý?”
Chu Hạo trực tiếp đi đến phòng Phán Phán, “Đứa bé hoặc là tay…”
Cố Niệm giật khóe miệng, “Chu gia các người không hổ là người một nhà, Chu tiên sinh, anh không sợ báo ứng sao?”
Chu Hạo vào phòng, người đàn ông hỏi, “Tiên sinh, bên ngoài phải xử lý thế nào?”
Chu Hạo yên lặng, “Sau khi cô ta ký, dọa cô ta một chút là được.” Phẩy phẩy tay, “Trông coi cô ta.”
Thời gian trôi qua từng giây. Cố Niệm đặt bút ký tên, “Tôi ký rồi, các người ra tay đi.”
Tống Hoài Thừa nhìn hệ thống định vị trên máy tính, Trương Hành lái xe chạy như bay, anh giục, “Nhanh lên.”
Trương Hành nhìn đồng hồ, ông chủ, không nhanh được.
Lúc Tống Hoài Thừa đến, nghe thấy trong nhà truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Bước chân thoáng dừng, Trương Hành liền bước tới, “Tống tổng…”
“Gõ cửa!” Sắc mặt Tống Hoài Thừa không tốt.
Trương Hành dùng sức gõ cửa, qua vài giây, cửa mở ra. Trương Hành kéo người kia qua, Tống Hoài Thừa bước vào, vì chân còn bị thương nên bước chân phải cà nhắc. Lúc anh nhìn thân thể Cố Niệm cuộn tròn trên mặt đất, máu toàn thân anh như chảy ngược lại.
“Cố Niệm…” Anh đi qua ôm lấy cô, “Anh đến rồi.”
Chu Hạo nghe thấy âm thanh, đi ra. Trên mặt tràn đầy kinh ngạc, “Cậu?” Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, “Cậu vẫn còn sống.”
Tống Hoài Thừa không nhìn hắn, vẫn luôn nhìn người trong lòng.
Cố Niệm híp mắt, đau đớn trên tay làm đầu óc cô hoảng hốt, “Tống Hoài Thừa, là anh sao? Anh còn sống sao?” Cô đau lòng nói.
“Anh chưa chết, anh vẫn chưa trả hết nợ cho em, sao có thể chết? Tay của em…”
Cố Niệm đưa tay sờ lên mặt anh, độ ấm từ tay truyền đến khiến cô yên lòng, “Phán Phán ở bên trong.”
“Không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.” Tống Hoài Thừa giao cô cho Trương Hành, nhìn về phía Chu Hạo, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, “Chu Hạo, anh rất đáng chết!”