Hai người tới hành lang có ghế sô pha, nơi này không còn ai khác, chính là một nơi thích hợp để nói chuyện.
Trần Đồng mở miệng trước: Cậu không có gì thay đổi nhỉ.
Lâm Vu sắc mặt thanh đạm, tĩnh tọa ở nơi đó.
Trần Đồng không che giấu ánh mắt của mình, đánh giá cô. Hiện tại Lâm Vu tóc so với cấp ba dài hơn rất nhiều, mềm mại choàng ở đầu vai, khí chất sáng rực. Không có trang điểm, vẫn như cũ đoạt người. Tớ vẫn luôn biết tin tức của cậu.
Lâm Vu nhìn qua cô, trong ánh mắt không có một tia cảm xúc, giống như đối với một người xa lạ.
Trần Đồng nở nụ cười, Lâm Vu có thể khống chế tốt tâm tình của mình. Cô chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn, Lúc học lớp mười, tớ vẫn cảm thấy chúng ta là giống nhau. Đều đến từ vùng ngoại thành, thế nhưng là cậu thông minh như vậy, học giỏi, dung mạo xinh đẹp, ở đâu đều là tâm điểm, giáo viên thích cậu, nam sinh nữ sinh rất nhiều người cũng thích cậu. Cô ta giật một chút khóe miệng, Rõ ràng gia cảnh khốn cùng, vì cái gì cậu có thể như vậy lạnh nhạt, có thể cái gì đều không để ý. Trong miệng cậu thân thích căn bản chính là giả, rõ ràng cậu chính là hưởng trợ cấp từ nhà Thẩm Nghi Đình.
Lâm Vu biểu lộ bất động, cô chụp lấy tay, trong lồng ngực đè ép một ngụm trọc khí, có thể trên mặt vẫn như cũ duy trì lấy sự lễ phép.
Thì ra ở trong mắt Trần Đồng, cô khốn cùng thanh cao. Cô liền là như vậy sao?
Trần Đồng lành lạnh cười một tiếng, Cậu cùng Thẩm Nghi Đình mặc quần áo giống nhau, giá cả đắt như vậy. Lâm Vu, cậu một mực tại gạt chúng tớ!
Lâm Vu trầm mặc.
Trần Đồng cắn cắn môi, Cậu không phải cũng biết. Cô ta hô một hơi, Sách của cậu là tớ lấy đi. Cậu vì cái gì xưa nay không hỏi tớ? Lúc ấy cô rõ ràng vội vã như vậy? Vì cái gì cuối cùng lại thôi?
Lâm Vu nhìn qua cô ta, trong mắt một mảnh đạm nhiên. Cô đã sớm bình thường trở lại. Cậu không phải đem sách trả lại cho tớ sao?
Trần Đồng nắm chặt hai tay, Lâm Vu, cậu vì cái gì luôn có thể làm được bình tĩnh như vậy?
Lâm Vu nghĩ nghĩ, không phải cô tỉnh táo, mà là cô căn bản không thể làm gì khác.
Bởi vì mặc kệ cậu gặp phải vấn đề gì, Tần Hành đều sẽ đứng ở bên cạnh của cậu. Dù là Thẩm Nghi Đình là thanh mai trúc mã của cậu ta, cũng không bằng tình cảm của các cậu. Cho tới nay, cô đều ghen ghét Lâm Vu. Cô chú ý Lâm Vu hết thảy, điểm số, bạn bè của Lâm Vu... Cô đi vào một cái ngõ cụt, liền chính mình cũng không biết. Cô cảm thấy tựa như mình cuồng thăm dò.
Lâm Vu khải miệng, Tớ có cái gì đáng ghen ghét? Nếu như thông minh có thể đổi lấy cha tớ còn sống, tớ tình nguyện chính mình đần một chút. Trần Đồng cắn môi.
Lâm Vu thở ra một hơi, đứng dậy muốn rời đi, Trần Đồng, chuyện quá khứ đã qua.
Trần Đồng mím khóe miệng, Lâm Vu ——
Lâm Vu dừng lại.
Thật xin lỗi! Trần Đồng nặng nề nói.
Lâm Vu trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần, cảm giác khó chịu, Hiện tại tớ có hay không nhận lời xin lỗi của cậu cũng không sao cả.
Tuổi nhỏ kiểu gì cũng sẽ làm ra một chút chuyện hồ đồ, tự mình gây ra, thì mình trả tiền. Chẳng lẽ còn muốn những cái người bị thương vì phạm sai lầm kia trả tiền?
Lời xin lỗi đến trễ nhiều năm, khẩn cầu người khác tha thứ, có lẽ bất quá là vì trong lòng người đó bất an cùng vài cái cảm giác áy náy.
Bọn họ sớm đã mỗi người một ngả, lại xoắn xuýt vì chuyện quá khứ thì có ý nghĩa gì chứ.
Lâm Vu đi về phía trước, Tần Hành lười biếng đứng ở đằng kia, một tay đút ở trong túi, mi sắc thanh lãnh.
Đến gần, bốn mắt quen biết trong nháy mắt, hai người nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Tần Hành trên cánh tay chịu trách nhiệm cầm áo của vô, đưa cho cô mặc vào. Đại sảnh không có đủ hơi ấm, anh lo lắng cô bị lạnh.
Lâm Vu: Chúng ta đi sao?
Tần Hành nắm tay của cô, khi nói chuyện đuôi lông mày đều mang tình ý không xuể. Đương nhiên đi. Bọn họ một đi karaoke, em có muốn đi?
Lâm Vu lắc đầu, cô không quá ưa thích náo nhiệt.
Tần Hành cũng là như thế.
Trần Đồng một mực nhìn chăm chú lên bọn họ, thật lâu không động.
Trần Đồng —— Thôi Nhã bất tri bất giác đi tới.
Trần Đồng bạch nghiêm mặt, Tớ nói rồi.
Năm đó Thôi Nhã làm người đứng xem, cô nhẹ nhàng biết hết. TN vỗ vỗ đầu vai của TĐ, Đều qua rồi.
Đi qua, nhưng là lại xóa không sạch sẽ.
Tần Hành hôm nay là lái xe, Lâm Vu ngồi ở ghế cạnh tài xế. Anh học lấy bằng lái xe lúc nào vậy? Cô vậy mà đều không biết.
Nghỉ hề cấp ba, học được một tháng. Mười ngón tay thon dài cầm tay lái, bên mặt khí khái hào hùng.
Lâm Vu yên lặng, lúc đó anh một chữ đều không nhắc tới.
Làm sao nhìn anh như vậy?
Lâm Vu ngạc nhiên một chút, Anh cùng Ngô Ngạn Tổ có một điểm không giống. Cô về sau đi xem ảnh của Ngô Ngạn Tổ.
Vậy em cảm thấy Ngô Ngạn Tổ đẹp mắt? Hay vẫn là anh đẹp mắt?
Có phải những người đang yêu nhau đều nói những vấn đề nhàm chán như thế này không.
Lâm Vu cho tới bây giờ mới nghiêm túc nghĩ lại dáng vẻ của anh, Tần Hành dáng dấp đẹp trai, điểm này không cần hoài nghi. Cô nghiêng đầu, chậm rãi nói ra: Anh là độc nhất vô nhị. Khóe miệng cô tươi cười ấm áp, khiến người rung động.
Tần Hành mười ngón xiết chặt, nếu không đang lái xe, anh thật rất muốn rất muốn đem cô ôm vào trong ngực, hôn cô.
Chúng ta đi đâu?
Tần Hành thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn trước mắt. Đưa em đi nhìn quanh Tấn Thành. Coi như theo giúp anh luyện lái xe. Bởi vì có một thời gian dài không lái xe nên cảm giác vẫn còn hơi bỡ ngỡ
Lâm Vu cảm thấy như này cũng không tệ.
Một buổi chiều, từ ba giờ Tần Hành, từ trung tâm thành phố đến bờ sông, lại từ bờ sông trở về.
Lâm Vu nhìn ngoài cửa sổ, Xưa nay không biết Tấn thành là như vậy.
Tần Hành cười, Phát triển quá nhanh, hai năm này lại xây không ít nhà cao tầng.
Thế giới bên ngoài cho dù tốt, Lâm Vu vẫn là thích Đông Lăng, nghĩ đến ngọn núi nhỏ ở thôn, nghĩ đến việc bà làm bánh bột ngô.
Tần Hành một mực đem cô đưa về trong cửa hàng.
Lâm Vu nói ra: Anh về đi.
Buổi sáng ngày mai tám giờ anh tới.
Lâm Vu nghĩ lại, Tần Hành, không phải là anh muốn lái xe đưa em về chứ?
Tần Hành nhíu mày, Một buổi chiều nay mà em vẫn chưa tin vào kĩ thuật của anh sao?
Lâm Vu: ... Không phải. Chỉ là có chút không quen mà thôi.
Tần Hành nói: Tự mình lái xe tiện hơn nhiều. Buổi tối anh cũng về kịp mà.
Lâm Vu không nói cái gì.
Trong cửa hàng, khách đã rời đi, Triệu Ngọc Tuyền đi tới, sắc mặt vẫn như cũ. Bên ngoài lạnh lẽo, hai người các em vào trong đi.
Tần Hành lễ phép hô một tiếng, Chị Tuyền.
Lâm Vu giống như đang làm chuyện xấu mà bị phụ huynh bắt gặp vật.
Triệu Ngọc Tuyền cười: Tần Hành, cám ơn em đã đối xử tốt với A Vu.
Tần Hành: Đấy là việc em nên làm mà. Chị Tuyền, ngày mai em sẽ đưa A Vu trở về.
Triệu Ngọc Tuyền gật đầu, Tốt. Chị phải ở đến hai mươi tám tháng chạp mới có thể trở về. Như vậy các em đi đường cẩn thận một chút.
Tần Hành: Chị yên tâm đi.
Triệu Ngọc Tuyền nhìn hai người này, thật là đẹp đôi.
Ban đêm, Tần Hành về đến nhà, trong phòng khách mở ti vi, ông Tần đang xem thời sự.
Cuối năm, Bà Tần mẫu bận tiệc mừng năm mới ở trong đài, rất bận rộn, bình thường hay về muộn. Hai cha con này sớm đã thành thói quen.
Ba Tần đêm nay ở nhà một mình, nghe thấy động tĩnh liền biết con trai trở về.
Tần Hành mở cửa đi vào, cất kỹ chìa khóa xe. Ba, mẹ chưa về hả?
Ông Tần lên tiếng, Tần Hành, con qua đây, có chuyện chúng ta thương lượng một chút.
Tần Hành ngồi xuống ghế sô pha, ông Tần chỉnh âm lượng thấp xuống.
Tốt nghiệp xong, con muốn ở lại thành phố B hay là về Tấn Thành?
Tần Hành cũng đã nghĩ qua vấn đề này, Lâm Vu khẳng định càng muốn về quê nhà.
Ông Tần nhìn biểu lộ của anh, Bởi vì Lâm Vu, nên con chưa xác định sao?
Tần Hành không nói chuyện.
Ông Tần hiểu rõ, Hai người cùng một chỗ là phải cân nhắc.
Trong phòng khách ánh đèn mờ mịt, giống như là cách một tầng sương, để cho người ta suy nghĩ có chút mê ly.
Tần Hành đưa tay dụi dụi mắt, Ba, người muốn nói cái gì?
Ba và mẹ của con năm ngoái đã cân nhắc xem có nên mua cho con một chỗ ở tại thành phố B hay không. Lấy điều kiện của nhà họ Tần thì việc đó cũng chả phải là phia sức.
Hai người hi vọng con ở lại đó sao?
Ông Tần cười nói: Trong nhà có hai bác sĩ, các con đã từng nghĩ tới cuộc sống sau này chưa? Kỳ thật ba và mẹ của con cảm thấy trở lại Tấn thành là rất tốt. Nhưng ở thành phố B thì có cơ hội phát triển hơn Tấn Thành.
Tần Hành khóe miệng nhẹ cười, Ba, người muốn giúp con thì cứ nói thẳng!
Tần phụ cười, Phòng ở thì ta và mẹ con đang thương lượng một chút. Liên quan tới tương lai của các con, các con cũng không phải đứa trẻ nữa, nghĩ thông suốt lại đi.
Tần Hành liễm liễm thần sắc, Con biết.
Ngày thứ hai, Tần Hành đúng hẹn mà tới. Hai người cùng Triệu Ngọc Tuyền tạm biệt, Lâm Vu trên đường về nhà.
Sáng sớm sương mù rất lớn, tầm nhìn không rõ.
Trên đường đi, tốc độ xe đều rất chậm.
Tần Hành nhéo nhéo mi, một mặt bất đắc dĩ, Nhìn tình trạng này, đoán chừng uổi chiều mới có thể về nhà.
Lâm Vu nhìn ngoài cửa sổ, một đường đều đang suy tư, cô nên giới thiệu Tần Hành với mẹ và bà như thế nào đây. Nói rõ sự thật sao? Mặt của cô nóng một chút.
Chị Tuyền Tuyền buổi tối hôm qua nói đùa, nói Tần Hành lần này đưa cô về như kiểu ra mắt mẹ vợ vậy.
A Vu —— A Vu ——
Lâm Vu thu hồi nỗi lòng, Thế nào?
Giúp anh lấy một chai nước.
Lâm Vu cúi đầu xuống, cầm bình nước khoáng, vặn ra, chuẩn bị đưa cho anh.
Tần Hành nói ra: Đợi lát nữa rồi anh uống vậy.
Truyện được đăng tại wattpad melbournje. =)))
Lâm Vu cắn răng một cái, đem nước đưa đến bên miệng anh. Tần Hành sững sờ, nghiêng nghiêng đầu thuận theo tay của cô, uống hết mấy ngụm nước, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Lần này trên đường về nhà tròn sáu tiếng, lúc về đến nhà, Lâm Vu lo âu nhìn Tần Hành, nhìn anh như thế này khả năng không về được.
Tần Hành không cảm thấy ý nghĩ của cô, mở cốp sau xe, xách hành lý của cô, còn có cho cả quà cho người nhà cô.
Lâm Vu yên lặng: Anh còn chuẩn bị những vật này sao?
Tần Hành một mặt lạnh nhạt: Sắp hết năm.
Lâm Vu: ... Lỗ tai của cô lặng yên đỏ ửng.
Thật giống ra mắt.
Mẹ Lâm cùng bà nghe thấy động tĩnh, từ trong sân ra, đột nhiên nhìn thấy Tần Hành, mẹ Lâm sững sờ.
A Vu ——
Lâm Vu tiến lên ôm mẹ, Con về rồi. Nửa năm! Cô rốt cuộc cũng được về nhà! Hết thảy đều thật hoàn hảo.
Tần Hành đứng ở một bên, phong thái yểu điệu, Dì, đã lâu không gặp.
Mẹ Lâm nhìn qua anh, chậm rãi hồi tưởng, gương mặt này rất quen a. Cháu là ——
Mẹ, anh ấy là Tần Hành, hồi cấp ba đã từng tới qua nhà chúng ta.
Mẹ Lâm lộ ra dáng tươi cười, Mẹ có ấn tượng, chỉ là Tần Hành có chút thay đổi nên mẹ nhận không ra.
Tần Hành tươi cười, Xem ra Lâm Vu rất ít nhắc đến con, nên dì liền quên con rồi.
Tim Lâm Vu đập lợi hại, liếc anh một chút.
Mẹ Lâm nhìn thoáng qua chiếc xe. Tần Hành lái xe sao?
Tần Hành trả lời: Nhà ga rất đông, lái xe tiện hơn ạ. Lý do rất đầy đủ.
Mẹ Lâm mắt hơi động một chút, Mau vào đi. Có đói bụng không? Cơm nóng trong nồi rồi.
Lâm Vu nhìn anh một chút, Tần Hành một mặt thản nhiên.
Ăn cơm trưa, Lâm Vu thu dọn bát đũa. Tần Hành ở trong nhà chính nói chuyện với bà của cô.
Tần Hành: Bà ơi, đây là cái gì ạ? Xem ra hẳn là quần áo của người Miêu.
Bà híp mắt,, Là cho A Vu làm áo cưới, con gái Miêu tộc chúng ta kết hôn đều mặc cái này. A Vu cũng đã hai mươi, thừa dịp bà còn có thể làm, bà muốn cho nó một bộ đò đẹp nhất.
Ánh mắt Tần Hành không nhúc nhích, cặp ngươi đen nhánh trong mắt bộc lộ cảm súc không dễ nói thành lời, Nhìn rất đẹp.
Bà cầm một góc áo, híp mắt, Tiểu A Vu mặc vào nhất định đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com