Lâm Vu không nghĩ tới Tiểu Hàn sẽ hỏi vấn đề như vậy, cô cười cười. Em vẫn chỉ mới là một cậu nhóc thôi mà.
Tiểu Hàn cất một tiếng, Chị cũng chỉ lớn hơn em mấy tuổi. Em cảm thấy hai người phải thận trọng cân nhắc.
Tần Hành trở về vừa lúc nghe được cậu nói câu này, Cân nhắc cái gì?
Tiểu Hàn nhún nhún vai, Tương lai hai người đều là bác sĩ, sẽ rất bận bịu, con của hai người làm sao bây giờ? Em bé không có ba me chăm sóc cũng rất đáng thương.
Lâm Vu cùng Tần Hành liếc nhau, xem ra là Tiểu Hàn biểu lộ cảm xúc.
Tần Hành nhíu mày, mặt nghiêm túc, Vấn đề này tương lai hai anh chị sẽ nghiêm túc cân nhắc. Em yên tâm đi.
Tiểu Hàn nhìn anh, có chút miễn cưỡng gật gật đầu. Học Y có phải rất nhiều năm hay không?
Anh và cô giáo Lâm của em đều muốn học tám năm.
Tiểu Hàn tính nhẩm một ít thời gian, Rất lâu nhỉ.
Tần Hành hững hờ nói một câu, Học sinh bây giờ có ý nghĩ thật bao đồng.
Tiểu Hàn yếu ớt nói: Em là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Chị Tiểu Lâm, chị phải nghiêm túc suy tính một chút. Mẹ em hiện tại đã hối hận vì lấy ba em, bọn họ cũng là bạn học thời đại học.
Mi tâm Tần Hành nhẹ chau lại, Lo chính mình trước đi! Việc của người khác đừng quá quan tâm, đem ý nghĩ mà dùng vào học tập ấy.
Tiểu Hàn: Em thi cuối kỳ tại lớp xếp hạng thứ hai mươi.
Lợi hại nhỉ! Anh lo lắng nói, Anh và chị Tiểu Lâm, vẫn luôn xếp trước sau nhau.
Tiểu Hàn như có điều suy nghĩ, Có phải hay không nữ sinh đều thích nam sinh thành tích tốt? Mẹ em cũng nói như vậy, lúc trước bị thành tích của ba em lừa.
Tần Hành sầm mặt lại.
Lâm Vu đưa tay kéo tay áo anh, Chúng ta đi thôi, trước tiên đưa tiểu Hàn về nhà rồi về trường học.
Tần Hành nhìn cô, ừ một tiếng.
Sau bữa cơm chiều, Tần Hành cùng Lâm Vu kiên trì tiễn cậu về nhà, mãi cho đến khi Tiểu Hàn vào cửa.
Trong nháy mắt mở cửa, Tiểu Hàn quay người, mặc dù bề ngoài cậu có thể chứa cái gì đều không để ý, nhưng đến cùng chỉ là một học sinh, ánh mắt vẫn là bán đứng cậu.
Tiểu Hàn ——
Cái này con thỏ cho chị. Tiểu Hàn hôm nay gắp sáu con thú bông, cậu chọn lấy một con thỏ màu hồng đưa cho cô.
Lâm Vu cầm ở trong tay, Cám ơn. Tuổi thơ của cô chưa từng có những vật này.
Tiểu Hàn nhìn hai người, nói: Chúc mừng năm mới!
Truyện được up tại wattpad melbournje
Tần Hành gật đầu: Chúc mừng năm mới. Đứa nhỏ này chỉ là cô đơn một chút.
Trên đường trở về, Lâm Vu cùng Tần Hành trong lòng có chút cảm khái. Lâm Vu mặc dù không có ba ba, nhưng mẹ và bà đều dành hết tình yêu thương cho cô.
Tiểu Hàn cùng em nói qua, cha mẹ cậu bé lần trước bận bịu đều không đi họp phụ huynh cho cậu.
Tần Hành nghiêng đầu, Cha mẹ anh cũng bận rộn, khi còn bé anh cũng thường xuyên ở nhà một mình. Tiểu Hàn liền là điển hình của việc cầu sự chú ý.
Lâm Vu: ...
Tần Hành: Em cùng Khương Hiểu hồi học cao trung, lúc họp phụ huynh cũng không phải không có để phụ huynh tới sao.
Lâm Vu không còn lời nào để nói.
Tần Hành: Cho nên, cái này là tuỳ người. Phụ huynh nếu như bận rộn công việc, từ nhỏ đã phải làm cho tốt việc răn dạy tâm lý của con em mình, muốn để con biết, ba mẹ là rất yêu con.
Lâm Vu cười khẽ một tiếng, Miệng anh mới luôn luôn hoạt động rất tốt.
Tần Hành nắm tay cô, hai người đi dạo trên phố lớn, nhìn đèn đuốc sáng trưng đầu đường. Sắp hết năm, người trên đường phố so thường ngày ít đi rất nhiều.
Thật là lạnh quá! Thành phố B đã đổ hai trận tuyết.
Tần Hành quay người, đối mặt với cô, đưa tay đưa cô ủ vào khăn quàng cổ, anh nắm chặt tay của cô, A Vu, dù cho anh về sau có bận rộn nữa, anh cũng sẽ dành thời gian để cùng em còn có con chúng ta.
Lâm Vu đáy mắt lóe lên, so với ánh đèn ban đêm còn đẹp hơn. Lòng cô giây phút này rối tinh rối mù, trong mắt dần dần ướt át.
Lòng của cô không phải tảng đá.
Tần Hành, em phát hiện thích anh thật là một diều rất dễ dàng.
Tần Hành chấn động, trong mắt tất cả đều là cô. Anh đưa tay bưng lấy mặt của cô, Lâm Vu có chút hất cằm lên, anh cúi đầu xuống.
Tại đầu đường thành phố B, từng chiếc từng chiếc đèn sáng rực, thế giới ồn ào, anh hôn lên môi cô.
Nụ hôn này, không phải lướt qua mà dừng. Đầu lưỡi Tần Hành giảo hoạt quấn lấy cô. Cô vẫn là không hiểu, vì thế nên anh vui lòng làm một người thầy, chậm rãi dạy cho cô.
Khoá môi lạnh buốt chậm rãi nóng lên, anh không chút kiêng kỵ mút lấy môi của cô, đầu lưỡi của cô.
Có người đi ngang qua, nhiệt tình huýt sáo.
Tần Hành đem cô ôm vào trong ngực, hai người bình tĩnh lấy thở dốc. Không ai biết chúng ta là ai đâu. =))))))
Buổi chiều thứ hai, hai người cùng nhau cảm thụ mùa xuân chen chúc ở Trung Quốc, lúc trở lại Tấn thành, ai cũng có chút mỏi mệt.
Tần Hành trước tiên đưa Lâm Vu đến cửa hàng của Triệu Ngọc Tuyền, Ngày mai anh lại tới.
Lâm Vu gật gật đầu, nhìn anh lên xe taxi.
Triệu Ngọc Tuyền không hề chớp mắt nhìn cô, Có hay không có lời nhắn nhủ?
Lâm Vu thản nhiên, Như chị thấy.
Triệu Ngọc Tuyền nhéo nhéo chóp mũi của cô, Không sai không sai! Tiểu A Vu của chị đã có gì thay đổi rồi nha.
Lâm Vu nhếch không nói.
Triệu Ngọc Tuyền cũng không đùa cô nữa, Mặc ít như thế, có lạnh hay không?
Lâm Vu lắc đầu, kéo khoá áo lông xuống, bên trong chỉ có một tấm áo len. Vừa về đến đây cảm giác ấm áp lên nhiều.
Triệu Ngọc Tuyền đánh giá cô, chỉ là nửa năm không gặp, cô lại đem lại cảm giác của người con gái mới lớn. Mười chín tuổi, thật sự là số tuổi khiến người ta yêu thích.
Biết Tần Hành hôm nay trở về, ba mẹ Tần buổi chiều về nhà sớm. Con trai nghỉ hè chưa có trở về, quốc khánh cũng không trở về nhà. Bọn họ cũng không có cách nào.
Mẹ Tần có đôi khi cùng ba Tần tán gẫu, còn nói đùa chả nhớ mặt con trai mình ra sao.
Ba Tần cười: Vậy em nhìn anh nhiều liền có thể nhớ lại. Hai người từ mười bảy mười tám tuổi đã quen biết, nhiều năm như vậy, cảm tình còn ân ái có thừa.
Lúc này nhìn thấy Tần Hành, bà Tần vẫn rất ưu nhã, bất quá bầu không khí cũng chỉ có thể duy trì đến thời gian ăn cơm.
Trên bàn cơm.
Mẹ Tần: Hôm nay con về một mình sao?
Tần Hành: Hai mình.
Mẹ Tần: Con không có gì muốn nói à?
Tần Hành: Không phải mẹ đã gặp cô ấy rồi sao?
Bà Tần khóe miệng giật một cái, Có thể giống nhau sao? Khi đó cô bé là bạn học của con, cũng không phải bạn gái. Nói xong, bà vừa cười nói, Mẹ luôn cảm thấy có chút không chân thực. Nói thật, mẹ và cha con đều nghĩ con sẽ không yêu đương cho tới hết đại học luôn ý chứ.
Tần Hành: ...
Mẹ Tần: Khi còn bé con đều không yêu đương với các bạn gái. Lên cấp ba yêu đương giống như có chút sớm ờ. Con nên kiềm chế một chút.
Tần Hành mặt đều cứng. Mẹ, mẹ có thể bớt xem phim cẩu huyết một chút được không, đề nghị mẹ xem nhiều một chút chủ nghĩa yêu nước giáo dục.
Mẹ Tần không để ý anh, Mẹ là quan tâm con.
Ba Tần thảnh thơi uống một ngụm canh, Bây giờ con cũng học năm hai rồi, đã nói chuyện bạn gái phải nghiêm túc, chuyện tình cảm không thể tùy tiện.
Tần Hành lấy mắt nhìn ba, Chỗ nào của con khiến hai người nghĩ tình cảm của con sẽ không thật lòng?
Ba Tần: ... Ăn cơm ăn cơm.
Tần Hành ung dung nói ra: Con còn sáu năm nữa mới tốt nghiệp, hai người đừng nghĩ nhiều.
Mẹ Tần: Hiện tại rất nhiều nghiên cứu sinh đã kết hôn rồi.
Tần Hành chậm rãi nuốt miếng cơm, Cha mẹ, chuyện của con và Lâm Vu, con đều có tính toán. Các người yên tâm đi.
Ba Tần vỗ vỗ tay của vợ, Ăn cơm. Ông nhẹ nhàng cười một tiếng, Yên tâm đi. Nó so với người khác còn gấp hơn.
Tần Hành: ...
Tần Hành vừa về đến, Tôn Dương đã từ trong nhóm lớp nhắn một tin, lập tức trong nhóm náo nhiệt lên, hẹn lấy ngày mai gặp mặt.
Tôn Dương la hét: Ngày mai tất cả mọi người tới đi? @Tần Hành @Lâm Vu
Tần Hành nhìn thấy tin nhắn, gọi cho Lâm Vu gọi một cú điện thoại. Ngày mai em có muốn đi không?
Lâm Vu cũng nhìn thấy tin nhắn, Lớp trưởng vừa mới gửi tin nhắn cho em, có đi.
Tần Hành cười, Em lúc nào cũng ủng hộ lớp trưởng nhỉ.
Lâm Vu nghĩ nghĩ, Trước kia em cũng bầu phiếu cho anh rồi.
Tần Hành a một tiếng, Em không cần phải có ý thương hại anh, sợ anh không được làm lớp trưởng. Có ý tốt gì!
Lâm Vu đâu phải là đối thủ của Tần Hành. Ai, vậy ngày mai gặp.
Tần Hành: Anh đi đón em?
Lâm Vu: Em tự mình đi, rất gần. Lớp trưởng vừa mới đưa địa chỉ khách sạn cho em...
Tần Hành a một tiếng: ...
Ngày thứ hai, Tần Hành tùy ý mặc một cái áo lông màu đen rồi đi ra ngoài. Hôm nay họp lớp cấp ba, tối nay con mới về.
Bà Tần mở miệng nói: Hai hôm trước mẹ còn gặp được mẹ của Khuất Thần, chắc hẳn thằng bé cũng quay về rồi.
Tần Hành: Vầng, hôm nay cậu ta cũng đi.
Bà Tần đột nhiên liền nghĩ đến Đình Đình, bất quá cuối cùng không tiếp tục hỏi. Con trai có sự lựa chọn của mình. Chơi vui vẻ nhé.
Tần Hành đi sớm, phòng lớn như vậy, đã tới hơn mười người.
Tần Hành —— năm ngoái lớp họp, anh không có xuất hiện, hôm nay vừa xuất hiện, tất cả mọi người cùng đánh giá anh. Anh vẫn là giống như trước đây.
Mọi người mở rộng chủ đề, trò chuyện cuộc sống đại học, học tập, khảo thí.
Không bao lâu mọi người lục tục ngo ngoe đến.
Lúc Tôn Dương mang bạn gái đi vào, phòng khách nháy mắt bắt đầu náo loạn.
Tôn Dương thoải mái giới thiệu: Bạn gái của tớ, Chu Tĩnh Nhiên.
Chu Tĩnh Nhiên người cũng như tên, là một nữ sinh rất an tĩnh.
Ai u! Tôn Dương, sao người xinh đẹp như thế cũng bị cậu lừa gạt chứ.
Mọi người bắt đầu không chút kiêng kỵ phá.
Ai! Đừng ở bạn gái của tớ trước mặt tung tin đồn nhảm nhá!
Chu Tĩnh Nhiên nhàn nhạt cười một tiếng, Bạn học lớp anh thật là hài hước
Tôn Dương mang cô đi vào một bên khác, Giới thiệu với em, ngồi cùng bàn với anh, Tần Hành.
Tần Hành hướng phía hai người gật gật đầu, tư thái ưu nhã.
Lâm Vu đâu? Cậu ấy không tới sao?
Đoán chừng một hồi nữa sẽ tới. Tần Hành nhìn điện thoại, tin tức gì đều không có.
Vừa vặn, Lâm Vu dưới sự hướng dẫn của phục vụ, đẩy cửa ra đi vào
Trong một nhát mắt ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Vu, một năm rưỡi, thật giống như qua thật lâu.
Lâm Vu ——
Lâm Vu nhìn xem bọn họ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ thật kì diệ, giống như dòng điện yếu ớt trong thân thể lưu động, để cho người ta có cảm giác kích động. Đã lâu không gặp!
Lâm Vu! Tất cả mọi người kích động.
Lâm Vu cười, dáng tươi cười phát ra từ thực tình.
Lâm Vu, cậu thật giống như xinh đẹp hơn!
Vừa cao vừa gầy, làn da còn đẹp như thế!
Chủ đề của nữ sinh không thể thiếu những thứ này, bất quá chỉ là một chút, rất nhanh mọi người nôn nóng bắt đầu.
Mọi người một mực vây quanh cô.
Vậy cậu bây giờ gọi Tần Hành là gì? Đàn anh sao? Có người trêu ghẹo nói.
Tần Hành giơ lên khóe miệng, ánh mắt một mực dừng trên người cô, Không dám!
Lâm Vu mỉm cười. Người này có cái gì không dám! Trong âm thầm, không phải để cô gọi anh là anh sao!
Lớp trưởng nghiêm trang hỏi: Kỳ thật, có một vấn đề, mọi người chúng tớ một mực tò mò.
Lâm Vu nghi hoặc: Muốn hỏi tớ?
Ban trưởng lắc đầu, nhìn về phía Tần Hành, Học sinh chuyên số học!
Tần Hành nhìn cậu ta, Vấn đề gì?
Lớp trưởng trịnh trọng nói, Xin hỏi cậu là vì Lâm Vu nên học y sao?
Phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh, từng đôi mắt đều nhìn anh.
Tần Hành nghiêng đầu nhìn Lâm Vu, Chẳng lẽ đáp án này không phải rất rõ ràng sao?
Cho nên hai cậu hiện tại?
Lâm Vu căn bản không nghĩ tới mọi người sẽ hỏi vấn đề này.
Tần Hành đưa tay nắm cả đầu vai của cô, Bạn gái của tớ, Lâm Vu.
Đm! Chuyện từ khi nào?
Cuối cấp ba sao? Hai cậu rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ?
Tần Hành sờ mũi một cái, nhìn về phía Lâm Vu. Hai tháng trước, cuối tháng 11.
Lâm Vu vạn vạn không nghĩ tới, cô hôm nay thành nhân vật trung tâm.
Tần Hành cầm tay của cô.
Tớ không muốn ăn thức ăn cho chó!
Ông trời ơi..! Tớ rất muốn gọi Hách chủ nhiệm! Rất muốn xem biểu lộ của ổng sẽ như nào!
Ha ha ha! Các cậu cũng quá không tử tế!
Sở dĩ năm đó tờ giấy kia, đến cùng là ai truyền cho ai?
Tần Hành cong khóe miệng, là ai truyền cũng không quan trọng. Bất quá anh một mực rất cảm ơn người truyền tờ giấy kia.
Tôn Dương hướng về phía anh nháy mắt mấy cái, Tớ còn tưởng rằng tớ hôm nay sẽ là tâm điểm. Tần Hành, Lâm Vu chúc mừng a! Khương Hiểu nếu tới thì tốt.
Lâm Vu nhíu mi tâm một chút, Tớ cùng cậu ấy liên lạc qua, cậu ấy ở lại TP Ảnh Thị. Năm nay không trở lại.
Khương Hiểu không có tới, mọi người trong lòng vẫn là có mấy phần tiếc hận.
Bởi vì khi trưởng thành, muốn gặp mặt thật không dễ dàng. Bất luận đã từng cảm tình sâu bao nhiêu, vẫn là đến khuất phục thời gian.
Bữa cơm này ăn rất lâu, cửu biệt trùng phùng kích động, mọi người nói không hết chủ đề. Trong lúc đó, Lâm Vu có đi toilet, lúc đi ra, một thanh âm gọi cô lại.
Trần Đồng hôm nay cũng tới, cô một mực không có nói gì. Lâm Vu cùng cô vừa mới ở bên trong cũng là gật đầu chào hỏi.
Lâm Vu, có thể nói một chút không? Trần Đồng so với hồi cấp ba rất khác, trang điểm, tóc dài, còn uốn quăn.
Lâm Vu gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com