“Cái gì? Tần Liên Tâm đến à?” “Tần Liên Tâm, đệ nhất mỹ nhân Giang Thành ấy hả?” “Ở Giang Thành này chỉ có hai chiếc Bugatti Veyron, xem ra đúng là Tần Liên Tâm rồi!”
Nhìn chiếc Bugatti Veyron trị giá hơn 40 tỷ chậm rãi đến gần, đám đông vây xem đều mất bình tĩnh, hầu như đều bị thu hút ánh nhìn. Ngay sau đó, một đám người chen nhau chạy ra từ phòng khám cổ truyền Thụy Bắc. Chưa đầy 10 giây sau, trong phòng khám Thụy Bắc đã không còn một bóng người, thậm chí cả nhân viên tạp vụ cũng chạy ra ngoài. “Ê ê ê, mấy người chạy ra ngoài làm gì? Lo khám cho bệnh nhân đi!” Trương Thụy Bắc tức giận kêu đám bác sĩ trợ lý trong phòng khám cổ truyền Thụy Bắc. “Ông chủ, bệnh nhân đều chạy hết rồi, còn ai đâu mà khám?” Một bác sĩ đáp. “Vậy thì mấy người cũng không được ra ngoài." Trương Thụy Bắc căm giận nói. “Ông chủ à, dù sao chờ ở trong phòng khám cũng chẳng có gì làm, không kiếm được xu nào cho ông đầu, thế thì cho bọn tôi ra ngoài ngắm xem đệ nhất mỹ nhân Giang Thành trông như thế nào đi.” “Đúng đấy đúng đấy, nếu ông chủ không cho bọn tôi xem thì bọn tôi sẽ xin nghỉ hôm nay! “Tiền kiếm lúc nào chẳng được, nhưng một mỹ nhân như Tần Liên Tâm thì rất hiếm thấy, ngắm được lần nào hay lần ấy. Hôm nay tôi phải ngắm cho đã mắt, dù ông đòi trừ ba ngày lương của tôi thì tôi cũng chịu
Đám bác sĩ nhao nhao nói. Ngay cả nhân viên bốc thuốc cũng bày tỏ tán thành.
Trương Thụy Bắc còn có thể làm gì được đây? Đành phải cho họ ra ngoài ngắm thôi. Lỡ như họ bãi công thì phòng khám cổ truyền Thụy Bắc lại phải đóng cửa.
Chẳng mấy chốc, Bugatti Veyron đã dừng lại ngay giữa hai phòng khám. Bởi vì là xe mui trần nên mọi người có thể thấy rõ một cặp nam nữ ngồi trên xe. Trên ghế lái là một thanh niên mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, đeo kính rầm, khỏe mỗi nhếch lên, rõ là một kẻ ăn chơi trác táng. Trên ghế lái phụ là một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc sơ mi trắng phối hợp với quần jeans skinny, cho người ta cảm giác rất thoải mái dễ chịu trong ngày hè oi bức này. “Kỳ lạ, sao chị em Tần Liên Tâm lại đến đây?” Lưu Thiếu Khải không khỏi nhíu mày. Anh ta thường xuyên qua lại với giới thượng lưu Giang Thành nên đương nhiên từng gặp chị em Tần Liên Tâm, do đó anh ta lập tức nhận ra hai người này. “Hả? Cô kia đúng là Tần Liên Tâm à?” Trương Thủy Đồng rất kinh ngạc. Ở Diệp Thiên, cô ta và Tần Liên Tâm hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, thế nên đây là lần đầu tiên cô ta gặp Tần Liên Tâm. "Ừ, anh từng gặp cô ấy mấy lần lúc đi dự sự kiện, anh không nhận nhầm người đầu.” Lưu Thiếu Khải gật đầu. “Chú không biết cô gái kia có phải là Tần Liên Tâm hay không, nhưng cậu kia thì chắc chắn là Tần Lâm Văn. Hai người họ tới tìm chủ khám bệnh hay bốc thuốc à?” Trương Thụy Bắc bỗng kích động. Trước kia, mặc dù Tần Liên Tâm chưa từng ghé qua nơi này, nhưng Tần Lâm Văn lại thường xuyên chạy tới phòng khám Thụy Bắc, mua ít thuốc bổ thận ích khí. Dù sao cũng là kẻ ăn chơi nhất Giang Thành này, đương nhiên cuộc sống về đêm rất là phong phú, đổi người mẫu hay hot girl mạng như thay quần áo, thế nên phải uống nhiều thuốc bổ, không thì đã thành da bọc xương rồi. “Chắc chắn họ tới tìm ba đó. Thằng phế vật kia chỉ là loại sâu bọ dưới đáy xã hội, sao có tư cách quen biết với hoàng tử công chúa nhà họ Tần chứ! Nếu không có Lý Tế
Thế đến từ thủ đô làm thể diện thì anh ta là cái thá gì!”
Trương Thủy Đồng kiêu căng nói. “Thủy Đồng nói đúng, tên phế vật kia thậm chí còn không có tư cách làm quen với cháu, đương nhiên không có khả năng quen biết người nhà họ Tần. Cho nên chắc chắn chị em Tần Liên Tâm đến tìm chủ Bắc chứ không phải là tới ủng hộ hắn ta đâu.” Lưu Thiếu Khải nói chắc nich.
Tài sản nhà họ Tần vượt qua 750 triệu USD, ăn đứt nhà họ Lưu mấy đời, anh ta chỉ từng gặp Tần Liên Tâm mà thôi, thậm chí không có tư cách làm quen với Tần Liên Tâm. Loại bò sát sống trong khu bình dân như Diệp Thiên lại càng không có tư cách quen biết với công chúa cao quý của nhà họ Tần. Nếu đã không quen thì không có khả năng đến ủng hộ hắn.
Trương Thụy Bắc vốn không dám chắc là chị em Tần Liên Tâm đến tìm mình hay tìm ai, nhưng nghe con gái và con rể tương lai nói vậy, ông ta lập tức tràn đầy tự tin. Chắc chắn hai chị em thân phận cao quý kia đến tìm mình, làm gì có chuyện đến ủng hộ loại rác rưởi hạ đẳng như Diệp Thiên chứ! Thế chẳng phải hạ thấp thân phận của họ hay sao?
Nghĩ vậy, đúng lúc thấy chị em Tần Liên Tâm xuống xe, Trương Thụy Bắc lập tức chạy tới, nghênh đón hai người với dáng vẻ như nô tài thấy chủ nhân. “Cô Liên Tâm, cậu Văn, hai người thật là khách sáo quá, phòng khám cổ truyền Thụy Bắc chúng tôi bị ngừng kinh doanh ba ngày, hôm nay vừa mở cửa lại, không ngờ hai người lại nể tình đến ủng hộ tôi. Xin thứ lỗi vì tôi đã không nghênh đón từ xa! Mời hai người vào trong!”
Hai chị em Tần Liên Tâm đều ngây người.
Lúc này, Diệp Thiên kêu lên: “Ông Bắc, ông chừa chút liêm sỉ cho người khác với được không? Nhà ông bán thuốc giả làm xôn xao dư luận, ai còn dám tới ủng hộ ông nữa! Đừng dát vàng lên mặt mình!” “Câm mẹ mồm mày đi!” Trương Thụy Bắc tức giận mắng Diệp Thiên: “Thuốc giả của ông đây đã dỡ bỏ hết rồi, bây giờ toàn bán thuốc thật thôi nhé! Hôm qua tao đã đăng báo thanh minh nhờ cả xã hội giám sát, người ta không đến ủng hộ tao thì chẳng lẽ lại ủng hộ cho loại dân đen như mày? Bớt vô liêm sỉ đi! Lỡ người ta vào phòng khám của tao thì lại sưng mặt mày bây giờ!” “Kẻ vô liêm sỉ trời tru đất diệt, tôi chỉ phục mỗi tỉnh thần mặt dày vô sỉ của ông thôi đấy. Thế ông mời chị em họ qua đó ủng hộ ông đi.” Diệp Thiên cười nói, bày ra vẻ mặt mời được người ta qua bên mình rồi hẵng gáy. “Loại ghen tỵ như mày thật ghê tởm.” Trương Thụy Bắc hung tợn trừng Diệp Thiên, sau đó tươi cười bày ra tư thế mời: “Mời hai vị vào trong này”
Không ngờ ông ta vừa dứt lời thì đã bị Tần Lâm Văn măng xối xả: “Trương Thụy Bắc, ông bớt vô liêm sỉ chút được không? Ông đã bán bao nhiêu thuốc giả cho tôi, chẳng lẽ không tự biết hay sao? Còn dám mặt dày mời tôi vào phòng khám của ông nữa chứ! Không sợ tôi đập phá phòng khám của ông à?” “Cái này." Trương Thụy Bắc nhất thời luống cuống, mặt già nóng ran. “Cút đi cho tôi. Tôi với chị gái nghe nói Diệp thần y có y thuật cao siêu nên mới đến đây xem thử, liên quan quái gì tới ông?” Mằng xong, Tần Lâm Văn kéo Tần Liên Tâm quẹo vào Tế Nhân Đường.
Hai cha con Trương Thụy Bắc và Lưu Thiếu Khải đều ngây ra như phồng, trong đầu tràn đầy khó tin. Nhất là Trương Thụy Bắc, nghe tiếng cười nhạo chung quanh, ông ta chỉ cảm thấy rất hết cả mặt. “Diệp thần y, lần trước lúc tặng biển hiệu cho Trương Thụy Bắc, em tận mắt chứng kiến y thuật của anh ăn đứt Trương Thụy Bắc, nghe nói hôm nay anh khai trương phòng khám nên em còn dẫn chị em tới đây xem đấy." Tần Lâm Văn đi đến trước mặt Diệp Thiên nói.
Hôm qua Diệp Thiên đã nói với Tần Liên Tâm về chuyện khai trương phòng khám, Tần Liên Tâm còn đi hỏi ông nội có muốn cùng mình đi ủng hộ Diệp Thiên hay không. Để tránh bị người khác biết bệnh tình của mình đã được Diệp Thiên chữa khỏi, Tần Chí Thành đã căn dặn Tần Liên Tâm là hãy coi Diệp Thiên như người lạ. Ông sợ bị kẻ khác biết Diệp Thiên từng khám cho mình, lúc đó lại làm thịt Diệp Thiên, vậy thì ông sẽ không nhận được Sinh Lực đan. Đương nhiên là Tần Liên Tâm đã truyền lời cho Diệp Thiên, hắn rất tán thành. Tạm thời hẳn cũng không muốn người khác biết hắn và Tần Liên Tâm quen nhau. Hần phải chờ đến ngày được chọn làm rể nhà họ Tần, sau đó tổ chức đám cưới với Tần Liên Tâm vào ngày 15, cho đám Trương Thủy Đồng một niềm vui bất ngờ. Thế nên lúc này, hai người vờ như không quen nhau. “Diệp thần y, nghe danh từ lâu. Tần Liên Tâm mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành, còn không quên quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới. Cô chỉ cảm thấy hôm qua Diệp Thiên mặc áo ngũ thân trông rất giống cậu ấm của một gia tộc chuyên bản tơ lụa nào đó. “Tôi nào có danh tiếng gì, ngược lại là danh tiếng đệ nhất mỹ nhân Giang Thành của cô cả nhà họ Tần như sấm bên tại đấy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi quả thực không thể tin được trên đời lại có cô gái xinh đẹp đến nhường này. Đẹp, thật là đẹp!” Diệp Thiên cảm thán: “Mọi người nói xem có đúng không?” “Đúng thế đúng thế! Thật sự quá xinh đẹp!” Đám đông chung quanh không thể dời mắt khỏi dung nhan của Tần Liên Tâm, chỉ cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Tần Liên Tâm: “.
Ai lại khen người khác kiểu đó?! “Diệp thần y à, anh có thuốc bổ thận ích khí nào đó không? Cho em mấy thang đi, em mang về uống thử xem hiệu quả như nào.” Tần Lâm Văn nói. “Có chứ, cậu đến đúng chỗ rồi đấy. Hôm qua tôi với đội ngũ của tôi mới làm một lô Kim Thương hoàn, một viên chỉ cần 16 ngàn, bảo đảm chiến một giờ không ỉu xìu Diệp Thiên vỗ ngực, sau đó bày ra tư thế mời: “Mời hai người vào trong "Kinh khủng thế cơ à? Vậy thì em phải mua một bình về thử mới được." Tần Lâm Văn cười phá lên, sải bước vào Tế Nhân Đường.
Tàn Liên Tâm trợn trắng mắt. Sao mình lại có một tháng em đánh mai không sửa được cái tật háo tát thấy không biết Còn anh nữa Diệp Thiện, sao anh lại bán chưa nó loại thuốc đó? Làm thế sẽ cạn kiệt sinh mệnh của th mat!
Chẳng qua là có không muốn làm lộ quan hệ giữa mình và Diệp Thiên, không thì có thật sự muốn đánh Diệp Thiên một trận.
Dường như nhận thấy suy nghĩ của Tần Liên Tâm, Diệp Thiên nhìn cô nhe răng cười, Tần Liên Tâm tức giận thở hồn hển bước vào Tế Nhân Đường.
Cô phải khống chế số thuốc mà Tân Lâm Văn mua mới được. Mua mấy viên dùng thử là đủ rồi, mua một bình về sẽ xảy ra án mạng mất. “Cậu ấm phá của nhất Giang Thành với đệ nhất mỹ nhân Giang Thành đều coi trọng Tế Nhân Đường, thế thì còn chờ gì nữa! Chúng ta cũng vào Tế Nhân Đường khám bệnh thôi!” Một người kêu lên.
Thế là đám đông vây xem lập tức ùa vào Tế Nhân Đường như thủy triều. “Cụ Lý ông Hào, tất cả bác sĩ trong Tế Nhân Đường mau ngồi vào đúng vị trí của mình trong phòng khám, khám bệnh cho các bệnh nhân đi.” Diệp Thiên hồ. "Vâng, thưa ông chủ
Hai mươi mấy bác sĩ vội vàng vào phòng khám “Đừng đi! Mọi người đừng đi! Y thuật của Phòng khám cổ truyền Thụy Bắc nhà tôi cao siêu hơn Tế Nhân Đường chúng nó nhiều! Mọi người hãy quay lại đi
Trương Thụy Bắc nổi điên hét toáng lên. Nhưng chẳng có ích lợi gì, chẳng ma nào thèm bước chân vào phòng khám Thụy Bắc. “Ông Bắc à, hay là ông cũng vào đây ngồi một lát đi, tôi sẽ cho ông một viên Kim Thương hoàn miễn phí, đêm nay mang về thử với bác gái xem sao?” Diệp Thiên cười xấu xa nhìn Trương Thụy Bắc. “Đậu xanh rau má.." Trương Thụy Bắc tức suýt nổ phổi, ôm ngực với vẻ đau đớn. Diệp Thiên cười ha ha: “Lát nữa tôi sẽ kiếm thùng loa phát mấy bài hát chúc mừng vắng khách nhé!”
Dứt lời, Diệp Thiên bước vào phòng khám. “Tổ sư mày!” Trương Thụy Bắc tức suýt hộc máu. “Mẹ kiếp!” Lưu Thiếu Khải siết chặt nắm đấm: “Cháu sẽ gọi cho em họ Ngụy Tiến Phúc để nó kêu bạn bè lái xe thể thao, dẫn theo một đám gái đẹp đến đây, khiến đám người này mù mắt!”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Tiến